*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Uyển Kiều cũng không ngờ lại vô tình chạm mặt Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh ở đây, nên cười nói, “Đúng là thật trùng hợp.” “Hai người đang định dùng cơm hay đã ăn xong rồi?” Bùi Nhất Ninh hỏi
“Chúng tôi đang định đi ăn, hai người ăn xong rồi à?” “Không, chúng tôi cũng chưa ăn
Đã vậy thì chúng ta cùng ăn nhé.” Bùi Nhất Ninh chủ động mời
Trần Uyển Kiều nhìn Chung Lỗi, anh ta gật đầu, “Được, nhiều người càng vui.” “Sao hôm nay hai người lại đến đây ăn vậy? Tôi nhớ công ty Uyển Kiều làm không phải gần đây mà?” Giang Thần Hi hỏi
“Chung Lỗi làm việc gần đây
Trưa hôm nay tôi đến tìm anh ấy dùng cơm
Hai người thì sao?” Trần Uyển Kiều thuận miệng hỏi lại, cố gắng dời lực chú ý2của mình đi
“Vậy thì đúng là trùng hợp thật, Nhất Ninh cũng làm việc ở gần đây.” Giang Thần Hi cười nói
“Đúng là thật khéo, ba tháng trước Chung Lỗi mới chuyển đến làm việc nơi này.” Trần Uyển Kiều nói, ánh mắt vẫn nhìn phía Bùi Nhất Ninh, nhưng khóe mắt lại không kiềm chế được nhìn lướt qua Giang Thần Hi
Mà anh lại đang chu đáo gắp thức ăn cho Bùi Nhất Ninh.
Ánh mắt Trần Uyển Kiều thoáng vẻ buồn bã, sự dịu dàng kia là thứ cô tha thiết khát khao nhưng không thể có được.
Đột nhiên, một cái bát được đặt trước mặt cô
Cô nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt ân cần của Chung Lỗi, “Dạo này em ăn uống không được ngon, dùng canh trước đi.”
Trần Uyển Kiều mỉm cười gật đầu
Thật ra Chung lỗi rất tốt,9cô luôn thầm ghi nhớ.
“Hôn lễ của hai người chuẩn bị tới đâu rồi? Đã xong hết chưa?” Lúc dùng cơm, Trần Uyển Kiều hỏi
“Chuẩn bị sắp xong rồi, đến lúc đó em nhất định phải đến đấy.” Giang Thần Hi đáp
Anh đã chuẩn bị cho hôn lễ này sáu tháng trời, cố gắng đến mức từng chi tiết nhỏ đều đạt tới độ hoàn mỹ như anh muốn
Chuyện còn lại chỉ là chờ ngày hôn lễ đến.
“Tất nhiên rồi.” Trần Uyển Kiều cười nói
Cô có thể nhận ra Giang Thần Hi rất hạnh phúc
Với cô, như vậy cũng là một lối thoát
Từ nay về sau, cô có thể thật sự từ bỏ anh rồi
Khi bốn người rời khỏi nhà hàng, Giang Thần Hi nói với Trần Uyển Kiều, “Bây giờ hai người đi đâu? Tôi lái xe đưa hai người đi.” Trần6Uyển Kiều xua tay, “Không cần đâu, công ty của Chung Lỗi gần đây lắm, hai bọn em đi bộ được rồi, coi như tản bộ sau khi ăn.” Hôm nay cô lái xe đến, có điều xe cô đang đỗ ở bãi đỗ xe công ty Chung Lỗi
“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước đây
Hẹn gặp lại.” Chung Lỗi cười gật đầu
Có điểu khi Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh định đến bãi đỗ xe thì phía sau bỗng truyền đến tiếng thét của Trần Uyển Kiểu, “Bùi Nhất Ninh, cẩn thận.” Giang Thần Hi lập tức ngẩng đầu lên theo bản năng, thấy một chiếc xe đang lao thẳng về phía Bùi Nhất Ninh
Cơ thể anh phản ứng trước não, lập tức đẩy cô ra
Nhưng không đợi động tác tiếp theo của anh, thì cả người anh đã bị đẩy0mạnh khiến anh ngã sang một bên
Sau đó, cùng với tiếng va chạm lớn bên tai, một người bay ngang mặt anh theo đường parabol rồi ngã xuống cách đó không xa
Người lái xe gây tai nạn thấy thế thì lập tức bỏ chạy khỏi hiện trường Giang Thần Hi chỉ kịp thấy một bên mặt của phụ nữ
Trong hành lang bệnh viện, Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh đứng trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng
Còn Chung Lỗi thì ngồi một bên, cúi đầu im lặng, không biết đang suy nghĩ gì
Chuyện này rõ ràng không phải là tai nạn ngoài ý muốn, chiếc xe kia đã lao thẳng về phía Bùi Nhất Ninh
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là Trần Uyển Kiểu lại xông đến đây Giang Thần Hira
Trên tay Chung Lỗi còn dính7máu, là của Trần Uyển Kiều.
Giang Thần Hi đưa khăn tay cho anh ta
Chung Lỗi bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Giang Thần Hi một lúc, sau đó dời mắt đi, nhưng không nhận chiếc khăn kia, “Không cần, cảm ơn.”
“Uyển Kiều không sao đâu
Anh đừng lo lắng.” Giang Thần Hi an ủi anh ta
Chung Lỗi chỉ gật đầu chứ không nói gì
Cú sốc hôm nay quá lớn, anh ta cần thời gian bình tĩnh
Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ vừa đi ra thì Bùi Nhất Ninh lập tức chạy đến hỏi, “Bác sĩ, bạn tối thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn xung quanh, rồi hỏi, “Trong số mọi người đây, ai là người nhà bệnh nhân?”
Chung Lỗi đứng lên, “Là tôi, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy
Vợ sắp cưới của tôi thế nào rồi?” “Hiện giờ bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng cơ thể cô ấy bị thương rất nặng, anh hãy chuẩn bị tâm lý.” Ánh mắt bác sĩ nhìn Chung Lỗi tỏ vẻ đáng tiếc
Lòng Chung Lỗi lập tức trầm xuống, “Bác sĩ, xin hỏi vợ sắp cưới của tôi thế nào rồi?” Bác sĩ thở dài, “Vụ tai nạn này khiến cơ thể của cô ấy bị thương rất nặng, nhất là tử cung
Tuy chúng tôi giữ được tử cung của cô ấy, nhưng xác suất mang thai gần như bằng không.” Câu trả lời này khiến sắc mặt Chung Lỗi trắng bệch
Bùi Nhất Ninh và Giang thần Hi cũng vô cùng khiếp sợ
Những lời này có nghĩa là gì, mọi người ở đây đều hiểu
Cả đời Trần Uyển Kiều sẽ không có cơ hội làm mẹ
Đối với một người phụ nữ sắp bước vào con đường hôn nhân, chuyện này quá mức tàn nhẫn.
Bác sĩ vỗ tai Chung Lỗi, “Chúng tôi đã cố gắng hết sức
Cô ấy bị thương quá nặng, chúng tôi chỉ có thể giữ lại tử cung của cô ấy, những chuyện khác chúng tôi đành bất lực
Khi bệnh nhân tỉnh lại, tâm trạng sẽ vô cùng kích động, người nhà nên làm công tác tư tưởng cho cô ấy” Thật ra lúc đó nên cắt bỏ tử cung, nhưng chuyện này ảnh hưởng rất lớn với một người phụ nữ, cho nên ông đã cố gắng giữ lại
Chung Lỗi gật đầu qua quýt
Bây giờ trong lòng anh ta rất hỗn loạn
Giang Thần Hi mím môi, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện bây giờ có nói gì cũng không phù hợp, ngôn ngữ vào lúc này có lẽ đã vô ích
“Uyển Kiều không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, ở bệnh viện đã có tôi, tôi sẽ thông báo cho cha mẹ cô ấy
Hai người về trước đi.” Ngược lại, Chung Lỗi lên tiếng trước
Hiện giờ anh ta không muốn thấy hai người này
“Được, nếu có chuyện gì chúng tôi có thể giúp thì hãy gọi điện thoại cho chúng tôi.” Bùi Nhất Ninh nói, rồi kéo tay Giang Thần Hi đang định nói gì đó rời đi
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, tất cả mọi người đều phải bình tĩnh và cần thời gian để tiếp nhận chuyện này
Ngày hôm sau, Trần Uyển Kiều mới tỉnh lại
Khi đó trong phòng bệnh chỉ có Chung Lỗi
Anh bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trần Uyển Kiều nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê, cũng im lặng không nói gì
Khi xảy ra tai nạn, hành động đẩy Giang Thần Hi ra là theo bản năng, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có
Cô không biết giải thích chuyện này với Chung lỗi thể nào nữa
Lúc này cô vẫn chưa biết, vì vụ tai nạn này mà đã khiến cô mất đi cơ hội làm mẹ.
“Bác sĩ nói em đã không sao, nghỉ ngơi một thời gian là được.” Chung Lỗi chủ động lên tiếng
Trần Uyển Kiểu nhìn anh, “Chung Lỗi, em...”
“Em không cần phải nói gì cả, anh hiểu
Thật ra người em thích là Giang Thần Hi, cho nên khi xảy ra tai nạn, em mới chạy đến cứu anh ta trước tiên.” Chung Lỗi nói những lời này với nét mặt vô cùng bình tĩnh
Sắc mặt Trần Uyển Kiều tái nhợt, “Chung Lỗi, em xin lỗi.” “Em không cần phải xin lỗi anh
Thật ra anh đã biết em thích người khác từ lâu
Được rồi, bây giờ tạm thời đừng nói đến những chuyện này, trước tiên nghỉ ngơi cho thật khỏe đi
Ba mẹ em đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ, sẽ quay lại ngay thôi.” Cuối cùng Chung Lỗi cũng không đành lòng nói cho cô biết vấn đề kia, nên nói sang chuyện khác
Trần Uyển Kiều lẳng lặng nhìn chung Lỗi một lúc lâu, sau đó chủ động nắm tay anh, Chung Lỗi lại tránh đi
Thấy thể, trong lòng Trần Uyển Kiểu lập tức dâng lên nỗi chua xót, mà hơn hết là cảm giác hổ thẹn
Cô có cảm giác như bị chồng bắt gian tại trận
Sắc mặt cô rất xanh xao, cuối cùng Chung Lỗi không nỡ thấy cô đau lòng, nên đưa tay chỉnh lại chăn cho cô, dịu dàng nói, “Trước tiên em hãy nghỉ ngơi cho khỏe, anh ở đây với em.” Nghe vậy, nước mắt Trần Uyển Kiểu lập tức tuôn rơi
Thật ra lúc này, dù Chung Lỗi có mắng cô cũng phải, cứu người đàn ông khác ngay trước mặt chồng sắp cưới của mình, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ tức giận
“Sao em lại khóc? Đừng nghĩ nhiều.” Chung Lỗi đưa tay, dịu dàng lau nước mắt cho cổ
Chuyện này đợi sau khi em xuất viện rồi chúng ta sẽ nói sau
Bây giờ em hãy yên tâm dưỡng bệnh đi.” Trần Uyển Kiều lẳng lặng nhìn anh, rồi chậm rãi gật đầu
Chung Lỗi đợi đến khi ba mẹ Trần Uyển Kiểu quay lại mới ra về
Bà Trần thấy con gái nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt, thì nét mặt vô cùng phức tạp, ngoài đau lòng ra còn có trách cứ
“Tôi về nhà nấu cho nó chút canh đây.” Còn ông Trần thì mặt mày sa sầm, đứng lên nói
Trong lòng ông đang đẩy lửa giận, nếu còn tiếp tục ở lại thì ông không dám chắc mình sẽ không nói những lời làm tổn thương con gái.
Sau khi ông Trần rời đi, bà Trần nhìn con gái thở dài, “Sao con lại làm chuyện dại dột như vậy.” “Mę, con...”
“Mẹ biết con từng thích Giang Thần Hi, nhưng chẳng phải con đã nói với mẹ là sẽ quên nó à? Sao lần này lại...” Nét mặt bà Trần đầy đau buồn
“Mẹ, có một số việc chẳng phải con muốn là có thể khống chế được.” Cô thật sự đã cố gắng quên Giang Thần Hi, bằng không thì đâu gặp gỡ, thậm chí còn đính hôn với Chung Lỗi
Nhưng khi sự việc xảy ra, cơ thể cố lại thành thật hơn cả trái tim mình
“Nhưng con có biết chuyện này gây ra hậu quả lớn thể nào không?” Bà Trần tức giận nói
“Con sẽ giải thích rõ với Chung Lỗi, nếu anh ấy muốn từ hôn, con cũng có thể hiểu được.”
“Bây giờ không phải chỉ đơn giản là chuyện từ hôn? Sau này con phải làm sao đây?” Bà Trần thở hắt
Nếu sau vụ tai nạn này mà có thể bình phục lại thì không sao, nhưng kết quả dù cô giữ được tử cung nhưng lại không thể có con
Tình trạng thế này thì làm sao có người đàn ông nào chịu cưới cô? Nửa đời sau của con gái bà phải làm sao đây?
Trần Uyển Kiều nhận thấy mẹ mình bất thường nên hỏi, “Mẹ, có phải mẹ còn chuyện gì giấu con không?”
Cuối cùng bà vẫn không thể giấu giếm bệnh tình của Trần Uyển Kiều, mà thật ra chuyện này cũng không thể giấu được bao lâu
Trước sau gì cô vẫn sẽ biết thôi
Sắc mặt Trần Uyển Kiểu lại càng tái đi, nét mặt sững sờ
“Bây giờ con và Chung Lỗi phải làm sao đây?” Bà Trần đau lòng cho con gái
“Mẹ, nếu Chung Lỗi muốn từ hôn, thì ba mẹ cũng đừng làm khó anh ấy.” Trần Uyển Kiều khàn giọng nói
Cô là người có lỗi trước, nên dù Chung Lỗi lựa chọn ra sao cô cũng đều hiểu được.
“Mẹ sẽ không trách Chung Lỗi
Nhưng con thành ra thế này đều tại Giang Thần Hi, nó phải chịu trách nhiệm.” Nét mặt bà Trần thay đổi
Con gái bà đã không thể có con, vậy thì Giang Thần Hi phải chịu trách nhiệm với con gái bà suốt quãng đời còn lại, không thì bà sẽ không để yên cho nhà họ Giang.
Trần Uyển Kiều tải mặt, “Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến Giang Thần Hi cả.
“Con còn nói không phải tại nó à? Bây giờ con vì cứu nó mà ra nông nỗi này, sao không liên quan tới nó được?” Bà Trần oán giận
Lúc này, điều bà hối hận nhất chính là trước kia đã cho Trần Uyển Kiều đi xem mắt Giang Thần Hi
Nếu không gặp gỡ cậu ta thì con gái bà đã không ra nông nỗi này
Bà Trần đứng lên đỉnh đi, thì Trần Uyển Kiều kéo lại, “Mẹ, đừng đi, đừng đi tìm Giang Thần Hi
“Mẹ” Trần Uyển Kiều chật vật muốn ngồi dậy, nhưng lại động đến vết thương trên người, may mà đúng lúc bác sĩ đi vào nhìn thấy cảnh này, bằng không vết thương của cô đã nặng hơn
Bác sĩ la lên, “Cô làm gì vậy? Mau nằm xuống đi
Cô không biết mình vừa làm phẫu thuật xong sao? Đúng là làm càn, ngay cả mạng mình cũng không cần à.” Trần Uyển Kiều nôn nóng nhìn ra cửa, nhưng bác sĩ không quan tâm, ép cô lên giường nằm, “Trước tiên cô phải nghỉ ngơi thật tốt, bất cứ chuyện cũng hãy chờ sau khi khỏe lại rồi tính.”