Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 693: Đoạt quyền (2)



Hiện giờ tình thể rất có lợi, Thẩm Quân Trạch lấy lại được công ty đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Cuối cùng thì sau này ông không cần phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Lư Tiền Tài nữa rồi, tâm trạng của ông có thể không tốt được hay sao? “Mấy người cũng nghĩ giống Giám đốc Vương sao?” Lư Tiến Tài cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, quét mắt nhìn các cổ đông2đang ngồi ở đây.

Chu Kiến Nghiệp và Lương Điền thì khỏi phải nói, đương nhiên sẽ ủng hộ Thẩm Quân Trạch. Mà trong các cổ đông còn lại, đã có hai người âm thầm phản bội, về phe Thẩm Quân Trạch, những cổ đông còn lại vốn đang đứng ở phe Lư Tiến Tài sau khi nghe Lương Điền và Vương Phúc phân tích cũng đã xuất hiện dao động. Đừng trách bọn họ vô tình, người làm ăn9chỉ nhìn lợi ích, Thẩm Quân Trạch có thể mang lại cho bọn họ nhiều lợi ích hơn. Hơn nữa, dường như cậu ta cũng không có ý định tính toán với bọn họ, bọn họ đương nhiên là muốn ủng hộ Thẩm Quân Trạch, còn về phần Lư Tiến Tài, ha ha, một con chó mất chủ sắp bị đuổi ra khỏi công ty, bọn họ có gì mà phải sợ?

Mặc dù không ai nói gì, nhưng biểu6cảm trên mặt đã cho thấy thái độ của bọn họ. Thấy vậy, lòng Lư Tiến Tài nguội lạnh. Mấy năm này ông ta cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy vị cổ đông này, không ngờ đến thời điểm này, những người này lại vứt bỏ ông ta. “Được, được lắm, không hổ là nhân tài mà tôi nhìn trúng, người nào người nấy đều rất quyết đoán, lúc nên bỏ vứt bỏ là0vứt bỏ không chút do dự. Thẩm Quân Trạch, kẻ sĩ ba ngày không gặp, nay lại phải nhìn với con mắt khác, quả thật mày trưởng thành đã khiến tao phải kinh ngạc, ván này tao thua rồi, tao tâm phục khẩu phục. Vị trí Chủ tịch, được, cho mày làm. Hy vọng mày có thể làm lâu dài.” Lư Tiến Tài đứng lên khỏi vị trí Chủ tịch.

“Nội dung cuộc họp cổ đông hôm nay, tôi nghĩ7hẳn là đã kết thúc rồi, vậy thì tôi cũng không ở lại thêm nữa, chủ tịch Thẩm” Lư Tiến Tài gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Thẩm Quân Trạch mỉm cười, làm tư thể xin mời: “Đi thong thả, không tiễn.” Lư Tiến Tài căm hận trừng mắt nhìn các cổ đông trong phòng họp, phất tay áo rời đi, cửa phòng họp bị ông ta nên một cú, khiến tất cả cổ đông trong văn phòng đều giật mình. Thẩm Quân Trạch cười: “Được rồi, các vị cổ đông, tiếp theo chúng ta sẽ bàn về hướng phát triển công ty sau này, cùng với lỗ hổng tài chính lên đến gần một trăm triệu.” Lời của Thẩm Quân Trạch kéo suy nghĩ của các vị cổ đồng trở lại. Nghe thấy chuyện liên quan đến lợi ích của mình, bọn họ lập tức lên tinh thần. Lư Tiến Tài rời khỏi công ty, về đến nhà vẫn giữ vẻ mặt giận dữ, một tay giật cà vạt ra ném lên ghế sô pha, vô cùng bực bội. Hôm nay vì con trai bị bệnh nên Trương Văn Lệ không đi làm, đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra ở công ty. Thấy chồng vừa quay lại đã tức giận, bà ta hơi khó hiểu: “Anh đang tức ai vậy?” “Còn không phải cái thằng Thẩm Quân Trạch độc ác, vô tình vô nghĩa đó à.” “Nó lại làm gì rồi?”

“Nó bắt tay với các cổ đông khác, đuổi tôi ra khỏi công ty, bây giờ tôi không còn là Chủ tịch công ty nữa rồi.”

Mặt Trương Văn Lệ biển sắc: “Có chuyện gì vậy? Trong tay nó chỉ có 20% cổ phần, sao lại có năng lực đuổi ông ra khỏi công ty?”

Nói đến chuyện này, lửa giận trong lòng Lư Tiến Tài lại dâng lên ngùn ngụt: “Còn không phải tại lão già Lương Điền đó sao, ông ta bán toàn bộ cổ phần trong tay cho Thẩm Quân Trạch. Ông ta cho rằng ông ta làm như thế thì tôi sẽ không còn cách nào xử được ông ta sao?”

Trương Văn Lệ không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy. Trước đó, bà ta có biết chuyện Lư Tiến Tài có mưu tính với Lương Điền, miếng ngon đã đến miệng lại để vuột mất, chuyện này dù ai thì cũng không vui nổi: “Nhưng cho dù là như vậy thì trong tay nó cũng chỉ có 30% cổ phần, bằng với ông thôi mà.” “Bà đừng quên, trong tay anh em nhà họ Thẩm vẫn còn nắm giữ 10% đó, lúc trước Thẩm Nhượng muốn Thẩm Thanh Lan giúp đỡ Thẩm Quân Trạch mà đã hào phóng đưa cho nó 5% cổ phần.”

Trương Văn Lệ quả thật đã quên mất chuyện này, ông ta vừa nhắc nhở, đương nhiên bà ta đã nhớ ra: “Nói vậy tức là hiện giờ trong tay Thẩm Quân Trạch có 40% cổ phần.”

Lư Tiến Tài lặng thinh. “Vậy những cổ đông khác thì sao? Chẳng lẽ cũng cam tâm để nó quản lý công ty sao?” Trương Văn Lệ không hiểu, mấy năm nay Lư Tiến Tài vẫn luôn ra sức mua chuộc lòng người, những cổ đông đó đều đứng về phe ông ta. Cho dù có nắm giữ cổ phần nhiều nhất mà không có sự ủng hộ của các cổ đông thì Thẩm Quân Trạch vẫn không thể thành công được. “Hừ, một đám vô ơn bội nghĩa, bình thường tối đối xử với bọn họ tốt như vậy, kết quả khi nước đến chân, ai nấy đều chỉ nhìn thấy ích lợi của mình, nào còn nhớ rõ ân huệ của tôi. Tôi đã cực khổ nhiều năm như vậy, vậy mà bọn họ lại ủng hộ một thằng nhãi miệng còn hối sữa, được rồi, tôi cũng muốn nhìn thử xem nếu không có tội, cái công ty này còn có thể trụ được bao lâu.”

Lư Tiến Tài nghĩ rằng, mặc dù sau lưng Thẩm Quân Trạch có Tập đoàn quân Lan, nhưng Thẩm Quân Dục là ai cơ chứ? Nó nào có nhiều thời giờ mà quản chuyện của Thẩm Quân Trạch.

Tuy nói Thẩm Quân Trạch đã quản lý Bác Khải rất tốt, nhưng quy mô của Bác Khải thì lớn là bao chứ? Quy mô bất động sản sở hữu của Lư Thị lại lớn chừng nào? Hai chuyện này có thể là gộp lại được sao? Cậu ta có thể quản lý tốt Bác Khải, cũng không có nghĩa rằng có thể quản lý tốt Lư Thị. Hôm nay, trên đại hội cổ đông, ông ta nhường lại vị trí Chủ tịch không chỉ là vì bị tình thế bức bách mà nhiều hơn hết chính là muốn nhìn trò cười của Thẩm Quân Trạch. Trương Văn Lệ lại không lạc quan như vậy: “Sao ông có thể nhường vị trí Chủ tịch cho nó chứ, bây giờ ông nhường lại rồi, sau này còn lấy lại được sao?”. “Tôi không nhường thì có thể làm được cái gì? Lúc ấy tất cả cổ đông đều đứng về phe nó. Cổ phần của nó lại nhiều hơn tôi, tôi có lý do gì để không nhường? Chẳng lẽ bà muốn tôi đánh nhau với một thằng nhãi trong phòng họp sao? Ai thắng thì người đó làm Chủ tịch hả?”.

“Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, yên lặng theo dõi tình hình đi.” Nhất thời, Trương Văn Lệ cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, yên lặng theo dõi tình hình dường như là chuyện duy nhất bây giờ bọn họ có thể làm.

“Được rồi, chuyện này dù sao cũng đã rồi, ông đừng giận nữa. Năng lực của Thẩm Quân Trạch đã rõ như ban ngày rồi, nó không quản lý được doanh nghiệp lớn như vậy đâu. Chờ những cổ đông khác thấy rõ năng lực của nó thì sớm

muộn gì cũng sẽ phải quay lại tìm ông thối, ông việc gì phải giận chứ? Tức giận hại thân, không đáng đâu.” Trương Văn Lệ an ủi ông ta, theo bà ta thấy thì Thẩm Quân Trạch hiện giờ cũng chỉ là tạm thời quản lý công ty thôi, ai thắng ai bại còn chưa biết được đâu.

Lư Tiến Tài cũng không muốn tức giận, nhưng ông ta nuốt không trôi cơn tức này. Công ty này là do ông ta trù mưu tính toán bao năm mới có được, Thẩm Quân Trạch đã làm được cái gì cho công ty chứ? Vừa quay lại đã cướp đoạt vị trí của ông ta, ông ta có thể cam tâm được sao? Bây giờ ông ta chỉ hận không thể xé xác Thẩm Quân Trạch, ăn thịt, uống máu cậu ta.

Lư Tiến Tài cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Trương Văn Lệ: “Con trai sao rồi?”

“Đã hạ sốt, uống thuốc xong thì ngủ rồi, ông có muốn vào xem nó không?” “Được rồi, lát nữa tôi vào sau, bà bận gì thì cứ làm đi, để tôi yên tĩnh một mình một lát.” Trương Văn Lệ gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.

Lư Tiến Tài ngồi một mình trên ghế sô pha, sắc mặt lúc sáng lúc tối, không biết đang nghĩ gì. Suy nghĩ cả buổi, trong lòng vẫn nuốt không trôi cơn tức này, ông ta cầm áo khoác rời khỏi nhà. “Tiến Tài, ông đi đâu vậy?” Sau lưng vang lên tiếng Trương Văn Lệ gọi với theo. “Trong lòng buồn bực bí bách quá, tôi ra ngoài một chút, bà cứ kệ tôi.” Lư Tiến Tài không quay đầu lại mà đi thẳng. Lư Tiến Tài đến chỗ Lư Nhã Cẩm. Bà ta nhìn thấy anh trai thì hơi bất ngờ: “Anh, sao hôm nay anh lại tới đây?”