*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đó cha mẹ của Phó Hoành Dật vẫn còn sống, anh vẫn chưa trở thành ông cụ non trầm lặng ít nói, chạy khắp sân kêu khóc om sòm, Phó lão gia cầm roi đuổi theo phía sau. Cả Đại Viện ai cũng nghe thấy tiếng ông cụ la mắng cháu trai mình.
Phó Hoành Dật là một người không sợ đòn, khi còn nhỏ đã gây ra vô số chuyên nghịch ngợm. Anh và Thẩm Quân Dục là hai ông vua con trong đại viện quân khu. Nếu không phải chịu cú sốc mất cha mẹ, thì có lẽ đã không có Phó Hoành Dật hiện tại. Thẩm Thanh Lan đợi mãi mà không thấy Phó Hoành Dật quay lại, bèn ra khỏi phòng ngủ, vừa đến cửa phòng con trai, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh. Cô đứng ở cửa lắng nghe một2lúc. Hai người một người kể một người nghe. Thỉnh thoảng, An An còn hỏi Phó Hoành Dật vài câu. Hai cha con vô cùng thân thiết. Cô mỉm cười, đứng ở cửa nghe một lúc, rồi quay trở lại phòng ngủ. Một tiếng sau Phó Hoành Dật mới trở lại, Thẩm Thanh Lan đã sắp ngủ. “An An ngủ chưa?” Thẩm Thanh Lan hỏi anh.
“Ngủ rồi.” Phó Hoành Dật gật đầu, ngồi xuống giường. Anh đã kể rất nhiều chuyện, An An nghe rất say sưa. Nếu không phải quá buồn ngủ, có lẽ cậu bé sẽ còn chưa chịu ngủ. “Đau lòng à?” Nét mặt Thẩm Thanh Lan đầy ý cười. Mặc dù cả quá trình, Phó Hoành Dật đều không thể hiện ra mặt, nhưng cô vẫn biết anh đau lòng. Phó Hoành Dật gật đầu không do dự. Khi An An chào đời, anh9đã đích thân chăm con. Cho con uống sữa, thay tã, giặt tã, dỗ con ngủ, những việc này đều đích thân anh làm. Mặc dù anh làm vậy chính là vì xót cho Thẩm Thanh Lan, muốn vợ thoải mái hơn, những thật sự anh đã làm rất nhiều việc vì đứa bé này. Trước khi An An được trăm ngày, anh đã dành toàn bộ thời gian cho con, thậm chí còn nhiều hơn thời gian dành cho Thẩm Thanh Lan. Anh chứng kiến con trai lớn lên từng ngày. Tuy thường hay ghét bỏ thằng nhóc vì giành vợ với anh, nhưng anh chưa bao giờ đánh con. Hôm nay, thấy con khóc khăn cả giọng, khóc đến xé lòng, nói anh không đau lòng là nói dối. “Thằng bé là con trai mà, dạ dày thịt béo, đánh mấy cái thì có hề gì.”6Biết anh đau lòng, Thẩm Thanh Lan bèn dịu dàng an ủi.
Phó Hoành Dật nheo mắt, “Đừng nói với anh là em không xót.”
“Em xót chứ, nhưng thấy anh thế này, em lại không xót nữa.” Để dỗ con trai, người đàn ông trước mặt thậm chí còn kể hết giai thoại của mình lúc bé. Rốt cuộc ai đau lòng hơn, nhìn thôi đã biết.
Thật ra Phó Hoành Dật là một người cha rất tốt. Khi con trai có bất kỳ điều gì bất thường, anh đều có thể nhận thấy trước tiên. Giống như hôm nay, sau khi An An bị đánh đòn thì trong lòng có cảm giác sợ hãi và xa cách với ba mình, anh đã nhạy cảm nhận ra và dùng chuyện cũ của mình để xóa tan những cảm xúc tiêu cực vừa trỗi dậy trong lòng con trai, khiến tình0cảm cha con lại như trước đây. Mà không, có thể nói là bây giờ còn thân thiết hơn trước nữa.
Nghĩ đến đây, cô bèn nói với Phó Hoành Dật, “Lúc bé anh còn làm chuyện long trời lở đất gì, kể em nghe với.” Mặc dù vừa rồi cô đã đứng ở cửa phòng con trai nghe lỏm, nhưng lại cũng không nghe thấy rõ. Từ đầu, Phó Hoành Dật biết có người ở ngoài cửa, nửa cười nửa không nhìn cô, “Vừa rồi chẳng phải em đã nghe thấy rồi sao?” “Em nghe không rõ, muốn nghe lại từ anh.” Trước đây, cô đã từng nghe Sở Vân Dung kể về vài chiến tích vinh quang của Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục.
Nhớ lại chuyện lúc bé, ánh mắt Phó Hoành Dật xa xăm, “Đều là chuyện đã qua, không có gì để kể cả.”7Sao anh có thể kể với vợ về giai thoại của mình được chứ?
“Anh không kể thì hôm nào em sẽ hỏi cô hoặc ông nội.”
“Thật sự không có gì mà, chỉ trèo cây lấy ổ chim, xuống sông bắt cá vài lần. Khi bà nội anh còn sống, bà thường đưa anh về quê.” Nhưng sau đó vì ba mẹ anh qua đời, anh chịu cú sốc lớn, tính tình thay đổi rất nhiều. Mà không lâu sau đó, bà anh cũng đi theo, trong nhà chỉ còn ba người là cô, ông nội và anh, tính tình anh càng trở nên trầm tĩnh hơn. Cô và ông nội anh bận rộn nhiều việc, làm sao có thời gian đưa anh về quê chơi, thế là dần dà, chính anh cũng quên những chuyện kia.
“Phó Hoành Dật, vậy anh có còn nhớ em lúc bé không?” Thẩm Thanh Lan hỏi anh.
Phó Hoành Dật gật đầu, anh đương nhiên nhớ rõ. Thẩm Thanh Lan là bé gái duy nhất của nhà họ Thẩm, mà nhà họ Phó và nhà họ Thẩm lại thân thiết nhiều đời. Từ khi cô còn ở trong bụng Sở Vân Dung, anh đã thường nghe bà nói về cô.
Đến khi Thẩm Thanh Lan chào đời, Phó Hoành Dật càng thường xuyên đến nhà họ Thẩm để chơi với cô em gái này nhiều hơn.
“Em không nhớ sao?” Phó Hoành Dật hỏi.
Nhớ không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhớ vài chuyện nhỏ, nhưng không hoàn chỉnh.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Ký ức lúc bé của cổ phần lớn đều là huấn luyện và làm nhiệm vụ, chuyện còn bé khi ở nhà chỉ còn vài mảnh ký ức vụn vặt. Sở Vân Dung cũng không nhắc tới chuyện lúc bé của cô, cho nên cô gần như không có ấn tượng gì về tuổi thơ của mình. Nếu phải nói thì ấn tượng duy nhất có lẽ là ký ức đến từ album ảnh của Sở Vân Dung.
Nhớ đến Thẩm Thanh Lan lúc bé, đáy mắt Phó Hoành Dật lại đong đầy ý cười, “Khi còn bé em là một bé gái hay cười, rất dễ cười, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể làm em vui vẻ cả buổi. Trông em như ánh mặt trời, ở em, dường như mãi mãi không biết đau buồn là gì. Trong Địa Viện vốn ít bé gái, em lại vừa xinh đẹp đáng yêu, nên tất cả mọi người đều thích em.”
Phó Hoành Dật nói về một số chuyện của Thẩm Thanh Lan lúc bé. Thật ra cô không mấy ấn tượng về những điều anh nói, nhưng lại có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó. Nếu trưởng thành theo quỹ đạo ấy, có lẽ mình chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường được mọi người thương yêu chiều chuộng, ngây thơ hồn nhiên, không rành sự đời. “Phó Hoành Dật, anh nói xem, nếu như em không xa nhà thì sau khi lớn lên chúng ta có kết hôn với nhau không nhỉ?”
Phó Hoành Dật khẽ nhíu mày, anh chưa từng nghĩ tới giả thuyết này, “Giả thiết này không tồn tại.”
“Em chỉ bảo anh tưởng tượng thôi mà. Nếu em không rời khỏi nhà họ Thẩm, thì hiện giờ em sẽ là một cô gái lớn lên trong sự cưng chiều của người nhà, có thể còn mắc bệnh công chúa. Như thể anh nói xem, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau chứ?” Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với giả thiết này.
Phó Hoành Dật tưởng tượng không ra hình ảnh kia. Nhưng anh nghĩ, nếu thật sự như thế, chắc bọn họ sẽ không thể ở bên nhau. Dù sao nếu Thẩm Thanh Lan không rời khỏi nhà họ Thẩm thì với anh, cô chỉ là em gái của Thẩm Quân Dục, cũng như em gái anh, tình cảm anh dành cho cô chắc chỉ là tình anh em. Hơn nữa, dựa theo tính cách của anh thì sẽ không thích một cô gái như vậy.
Tuy Thẩm Thanh Lan nhỏ hơn anh nhiều tuổi, nhưng tâm lý lại già dặn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều, chững chạc và lý trí hơn bạn bè cùng lứa, chính điểm này ở cô đã thu hút anh.
“Anh không thích mấy cô gái ngây thơ.” Phó Hoành Dật đưa ra câu trả lời.
Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ vậy, nên mỉm cười, “Không nói nữa, chúng ta đi ngủ thôi. Ngày kia là sinh nhật An An, anh phải dành chút thời gian nhé.” Phó Hoành Dật gật đầu. Trước đó anh đã hứa, đến sinh nhật của An An, anh sẽ dẫn cậu bé đến khu vui chơi.
“Phó Hoành Dật, chúng ta sinh một đứa con gái nhé.” Trong lúc mơ màng ngủ, Phó Hoành Dật bỗng nghe Thẩm Thanh Lan nói thế. Phó Hoành Dật nhíu mày, “Chẳng phải đã nói tạm thời không tính đến vấn đề này sao?” “Phó Hoành Dật, anh không cảm thấy nếu sinh được một cô con gái xinh đẹp giống em sẽ là một chuyện rất hạnh phúc sao? Anh có thể cho con gái mặc thật nhiều thật nhiều quần áo đẹp, chải tóc cho con. Con gái sẽ làm nũng với anh, ngọt ngào gọi anh ba ơi.” Thẩm Thanh Lan dụ dỗ anh.
“Anh chăm em là đủ rồi.” Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm. Mặc dù anh muốn có con gái, nhưng để vợ phải đối mặt với nguy hiểm, vậy thì quên đi.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy rất đau lòng. Phó Hoành Dật luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, hầu như không bao giờ nói không với cô, nhưng lại vô cùng kiên quyết trong chuyện này. Bất kể cô có dụ dỗ thế nào, anh cũng không mắc câu. Trước đây, khả năng tự chủ của anh vẫn luôn thua cuộc trước cô, ấy thế mà vào những lúc này lại mạnh mẽ kinh khủng.
Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến cách Phương Đồng chỉ? Thẩm Thanh Lan cảm thấy nếu dùng đến cách đó, một khi Phí Hoành Dật biết thì chắc chắn sẽ tức giận. Có điều đến khi anh biết, có lẽ cô cũng đã mang thai rồi. Cô không tin lúc đó anh còn nỡ giận cô. Vì An An đến quân khu để mừng sinh nhật với Phó Hoành Dật, cho nên mấy ngày trước, người nhà đã tổ chức sinh nhật cho cậu bé. Cậu bé nhận quà và tiền lì xì đến mỏi tay. Ngay cả Allen ở nước ngoài cũng gửi quà sinh nhật về cho cậu bé.
Lúc sức khỏe của Trần Uyển Kiều đã bình phục, Peter lại kiểm tra sức khỏe cho cô ấy lần cuối. Tuy trong vòng ba năm rưỡi, cô ấy không thể có con, nhưng chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì trong vòng mười năm vẫn có hy vọng. Đối với Trần Uyển Kiểu, đây đã là một tin cực kỳ tốt. Dù sao trước đó, bác sĩ cũng đã phán cổ án tử. Sau khi kê đơn thuốc cho Trần Uyển Kiều, Peter cũng về nước Y với Allen. Có điều, Allen vẫn định kỳ về thăm An An, chỉ là từ chối không gặp mặt Thẩm Thanh Lan. Lần nào cũng là do Peter đi đón An An đến gặp hắn rồi lại đưa cậu bé về.
An An biết hôm nay ba mẹ sẽ dẫn mình đến khu vui chơi nên dậy rất sớm, còn tự mặc quần áo mà không cần Thẩm Thanh Lan giúp.
Phó Hoành Dật làm bữa sáng cho hai mẹ con, sau khi cả nhà ba người ăn cơm xong thì ra ngoài.
Đến cổng khu vui chơi, thì đã thấy Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên ở đó. Hôm nay hai nhà đã hẹn sẽ đi chơi cùng nhau.