*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì bất ngờ không kịp đề phòng, Lục Minh Hoa bị hắt nước tung tóe, nổi nóng nhìn Đào Nhiên, “Chị làm gì thế hả?”
Đào Nhiên nổi cơn thịnh nộ, “Lục Minh Hoa, tôi không ngờ cậu lại là một tên bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, làm vậy thú vị lắm sao?” Lục Minh Hoạ nhìn cô không hiểu vì sao, “Tôi không biết chị đang nói gì?”
Cậu ta lau nước trên mặt, lúc này vùng áo trước ngực cậu ta đã ướt hết, mặc dù trong văn phòng có mở máy sưởi, nhưng vào trời mùa đông lại bị người ta hất nguyên ly nước vào người cũng đủ khiến người ta phát cáu
Đào Nhiên cười lạnh, “Tôi là tình nhân được bao nuôi, tiểu tam? Loại tin3đồn này là do cậu nói chứ gì?” Cô trực tiếp đòi giải thích
Ánh mắt Lục Minh Hoa hơi né tránh, nhưng vẫn mạnh miệng, “Tôi không biết chị đang nói gì
Đào Nhiên, tâm trạng chị không vui thì cũng đừng nên trút giận lên người tôi.”
Đào Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu ta, tất nhiên không thể bỏ qua được ánh mắt tránh né của cậu ta
Cô càng dám khẳng định, chắc chắn cậu ta có liên quan đến chuyện này, đồng thời trong lòng cũng có chút rét lạnh, chỉ vì cô từ chối sự theo đuổi của cậu ta mà cậu ta lại dám đặt điều để làm tổn thương cô?
Lục Minh Hoà dĩ nhiên không thể thừa nhận chính mình đã làm chuyện này, cậu0tức giận nhìn Đào Nhiên, “Chuyện này không liên quan gì đến tối hết, tôi không biết chị nghe tin đồn từ đâu lại cho là do tôi làm, nhưng tôi có thể nói với chị, tôi không làm.”
Đào Nhiên vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Minh Hoa, “Cậu có dám thề với lương tâm của mình mà nói chuyện này không liên quan gì đến cậu không? Cậu dám thề không?”
Ánh mắt cô sáng quắc, trong trẻo của cô tựa như hai con dao cắm sâu vào lòng Lục Minh Hoa
Cậu ta mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, “Chuyện này vốn dĩ không phải do tôi làm, có gì mà không dám?” Lúc cậu ta nói lời này rõ ràng ngữ khí rất5yếu ớt.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của cả bộ phận Kỹ thuật, nhất là chủ đề mà hai người khiến đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Thật ra, mọi người trong bộ phận Kỹ thuật vẫn chưa nghe gì về tin đồn này
Lúc đó Lục Minh Hoa sau khi bị từ chối, trong lòng vẫn không phục, vừa vặn đi xuống lầu, vừa vặn gặp hai đồng nghiệp nữ của bộ phận khác, một trong hai số đó còn là bạn cùng trường của cậu ta, nên liền tán gẫu vài câu
Tiếp đó cậu ta giả vờ vô tình nói lộ ra, bịa đặt nên tin đồn này, vì vậy cho đến hiện tại người biết tin đồn này cũng không nhiều lắm
Chẳng qua vừa hay bị4Đào Nhiên nghe thấy.
Khi Lục Minh Hoa làm xong chuyện này liền hối hận ngay, nhưng mà người bạn cùng trường đã đem tin đồn này đi nói với người thứ ba, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, cậu ta đang chột dạ thì bị Đào Nhiên hắt nguyên một ly nước vào mặt.
“Lục Minh Hoa, chỉ vì tôi từ chối sự theo đuổi của cậu mà cậu liền đáp trả tôi như thế, cậu có còn là đàn ông không?” Đào Nhiên phẫn nộ, cô vốn không có tính tình ôn hòa, lần này vô duyên vô cớ bị người ta vu oan, cô mà nhịn được cục tức này mới lạ.
Lục Minh Họa rõ ràng cao hơn Đào Nhiên hơn nửa cái đầu, nhưng khí thế lại9bị cô trấn áp
“Đào Nhiên, chị đừng ăn nói bậy bạ, ai mà biết chị đã làm gì khiến cho người ta có liên tưởng như thế, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi
Chị cũng không thể vì không thích tôi liền hắt nước bẩn lên người tôi như thế.” Thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong văn phòng đều đổ dồn vào mình, Lục Minh Hoa vội lên tiếng thanh minh.
Đào Nhiên lạnh lùng nhìn cậu ta, chuyện này rành rành là người đàn ông trước mắt gây ra, nếu như cô có bằng chứng thì hiện giờ sẽ không đứng đây cãi lý với cậu ta làm gì
Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, có đồng nghiệp thấy khó coi, đứng ra làm người hòa giải, “Nhiên Nhiên à, chuyện này có hiểu lầm gì không? Minh Hoa không phải là người như vậy, tôi nghĩ cô nhầm rồi.” Đào Nhiên quay đầu nhìn thẳng vào đồng nghiệp kia, “Anh Trần, chuyện này là lúc tôi đi vệ sinh nghe được
Tối hôm qua tôi vừa chạm mặt Lục Minh Hoa, trưa nay lại từ chối cậu ta, kết quả đến chiều thì tin đồn liền xuất hiện
Anh Trần, đổi lại là anh, anh sẽ nghĩ thế nào?”
Người đàn ông được gọi là anh Trần gãi gãi đầu, khó xử nhìn qua Lục Minh Hoa, đổi lại là anh, thì anh cũng sẽ cho rằng chuyện này là do Lục Minh Hoa làm, nhưng cho dù trong lòng nghĩ vậy, anh vẫn không thể nói thẳng ra được.
“Đào Nhiên, em bình tĩnh lại đã
Minh Họa mới vào công ty không lâu, không thân thuộc nhân sự trong công ty, cũng chẳng quên được mấy người, anh tin chuyện này chắc chắn không phải do cậu ấy làm đầu
Hơn nữa em là người như thế nào mọi người đều biết, chắc chắn mọi người sẽ không tin vào mấy tin đồn kiểu này
Người ta nói tin đồn làm mờ mắt con người, cô không để ý đến nó thì chuyện này sẽ trôi qua thôi
Mọi người đều là đồng nghiệp trong cùng bộ phận, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, làm to chuyện cũng không tốt.” Câu sau anh Trần hạ giọng nói, không cho các đồng nghiệp khác nghe thấy.
Đào Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt yếu ớt, “Anh Trần, tôi là người thẳng tính, trong lòng nghĩ gì nói nấy
Lớn đến từng này, tôi chưa từng phải chịu oan ức
Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng, có phải là cậu ta làm hay không, đến lúc đó sẽ biết thôi
Chỉ hy vọng ai đó đừng có chột dạ.
Cô nói câu này còn có thâm ý khác, những người khác đều biết cô đang nói cho Lục Minh Hoa nghe.
Sắc mặt Lục Minh Hoa tái mét, vì chột dạ, lại thêm có anh Trần ở cạnh hòa giải, cuối cùng cũng không nói gì nữa
Với lại, ngày thường quan hệ giữa anh Trần và Đào Nhiên khá tốt, anh Trần đứng ra hòa giải, cô cũng không thể không nể mặt, vì vậy cũng không nói gì thêm nữa, những tâm trạng tốt rốt cuộc cũng bị phá hủy
Mãi đến khi tan ca, sắc mặt Đào Nhiên vẫn còn âm u.
Đào Nhiên tan ca liền về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan, nói muốn cùng ăn với cô
Tâm trạng cô không tốt, cũng chẳng muốn về nhà lắm, nên sảng khoái đồng ý luôn, nửa đường xuống xe đứng chờ Thẩm Thanh Lan đến đón cô.
Thẩm Thanh Lan đang ở trong nội thành, lát sau đã đến, chưa đến mười phút đã tới nơi
“Chị Thanh Lan, sao hôm nay lại nhớ rủ em đi ăn cơm vậy?” Vứt hết mấy chuyện bực mình ở công ty, Đào Nhiên cười híp mắt hỏi
Quan hệ giữa cô và Thẩm Thanh Lan khá tốt.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Trùng hợp đang ở gần đây, nhớ ra lâu lắm rồi không ra ngoài ăn cùng em, liền hẹn em đi ăn một bữa.” “Vậy em không khách sáo đâu đấy, em muốn ăn đồ ngon.” Đào Nhiên cười tít mắt, chẳng hề khách sáo với Thẩm Thanh Lan
“Được, em muốn ăn gì cứ gọi đi.” Thẩm Thanh Lan rất thích tính cách của Đào Nhiên, hai người các cô cũng xem như hợp tính hợp nết.
“Để em nghĩ xem nào, em muốn ăn bò bít tết, còn cả salad, canh nấm...” Đào Nhiên bắt đầu chọn món.
Thẩm Thanh Lan nghĩ một hồi rồi quay đầu xe đưa Đào Nhiên đến một nhà hàng Tây, không phải là nhà hàng Tây cao cấp gì, nhưng mùi vị ở đây khá ngon
Đào Nhiên cũng không khách sáo, cầm lấy thực đơn gọi luôn một đống đồ ăn
Người ta thường nói, lúc tâm trạng không vui, ăn uống là cách tốt nhất để giải tỏa
Đúng lúc hai ngày nay cô gặp toàn chuyện bực mình.
Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ cô ăn thì nhăn mày, “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đấy.”
“Chị Thanh Lan, chị không biết dạo này em bận đến mức nào đâu, em có cảm giác mình sắp bị công việc đè chết rồi.” Đào Nhiên than vãn chuyện công việc gần đây của cô, nhưng không hề đả động đến chuyện bực mình gặp phải
Nhất là chuyện hôm nay xảy ra ở công ty, thật khiến người ta chán ghét, nói ra lại ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm.
“Chị Thanh Lan, em có xem chương trình mà chị tham gia, kết quả thấy toàn là bày tỏ tình cảm
ôi, thật hâm mộ tình cảm của chị và anh Phó, gần mười năm rồi mà tình cảm vẫn tốt đến thế.” Khuôn mặt Đào Nhiên đầy vẻ ngưỡng mộ
Người ta nói vợ chồng sống với nhau lâu ngày, tình yêu sẽ dần biến thành tình thân, nhưng quan niệm này đặt lên người Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lại dường như không tồn tại
Từ lúc cô quen Thẩm Thanh Lan, tình cảm giữa cô ấy và Phó Hoành Dật vẫn cứ như đôi vợ chồng mới cưới.
Thẩm Thanh Lan khẽ cười, “Em và Cố Dương sao rồi?” Thấy cô nhắc đến Cố Dương, Đào Nhiên hơi chững lại, ánh mắt trong phút chốc trở nên ảm đạm.
“Sao vậy? Cãi nhau với Cố Dương à?” Thẩm Thanh Lan quan tâm hỏi.
Đào Nhiên lắc đầu, cắn môi, “Nếu đúng là cãi nhau thì tốt rồi, em và anh ấy đã ba tháng rồi không liên lạc, gửi tin nhắn cho anh ấy cũng không thấy trả lời
Em lo có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không.”
Thẩm Thanh Lan cau mày, “Ba tháng rồi hai đứa không hề liên lạc à?” “Không, ba tháng trước anh ấy có gọi cho em một lần, nói chuyện khoảng nửa tiếng cũng không thấy có gì bất thường
Nhưng từ sau hôm đó anh ấy liền biến mất, gọi cho anh ấy nhưng đều tắt máy, gửi tin nhắn cũng chưa từng trả lời
Em cứ lo anh ấy xảy ra chuyện.” Mới đầu, Đào Nhiên không nghĩ theo hướng này, dù sao trong suy nghĩ của cô, Cố Dương ở trong quân đội chủ yếu là huấn luyện và diễn tập, sẽ không có nhiệm vụ chiến đấu thực tế, ắt hắn không tồn tại nguy hiểm gì được, nhưng ngộ nhỡ thì sao
Chỉ cần nghĩ đến khả năng Cố Dương xảy ra chuyện là cô lại hoang mang, rối bời.
Đào Nhiên không hiểu rõ binh chủng của Cố Dương, cảm giác vẫn chưa mãnh liệt
Nhưng người cực kỳ rõ chuyện Cố Dương ở đội quân tiên phong như Thẩm Thanh Lan thì trong lòng lại phảng phất có dự cảm không lành, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, còn an ủi cô, “Em nghĩ nhiều rồi, Cố Dương sẽ không có chuyện gì đâu
Chắc lại có huấn luyện bí mật nào đó nên không tiện liên lạc với bên ngoài thôi
Hồi trước Hoành Dật nhà chị cũng thường vậy đó.”
Nghe đến đây, Đào Nhiên mong ngóng nhìn cô, “Thật hả chị?” “Thật đấy, yên tâm đi, ăn cơm thôi nào.” Sau khi được Thẩm Thanh Lan an ủi, Đào Nhiên bỗng có khẩu vị hơn, một mình cô chén sạch quá nửa đồ ăn, cho đến khi bụng tròn vo mới thả dao nĩa xuống, “Ôi, thỏa mãn quá, lâu rồi em không được ăn đồ Tây ngon như này
Chị Thanh Lan, cám ơn chị đã mời em ăn cơm”
Thẩm Thanh Lan khẽ mỉm cười, “Em thích ăn là được rồi.”