Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 772: Đây là bạn trai tôi (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
“Đẹp chứ

Haizz, ông nói xem sao thằng bé không phải con trai tôi chứ?” Vu Hiểu Huyên nhớ tới khuôn mặt hoàn mỹ của Phó Thần Hiên, tiếc nuối nói.

Hàn Dịch tủi thân, “Vu Hiểu Huyên, bà đúng là mê trai.” Vừa dứt lời đã nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Vu Hiểu Huyên khó hiểu nhìn theo bóng lưng của ông như đang nhìn một đứa trẻ đang cố tình gây sự

Bà lắc đầu đi vào nhà, cuối cùng Hàn Dịch đã lên tầng

Đúng lúc thấy Quả Quả mới thay bộ quần áo khác đi xuống, bà hỏi cô, “Hôm nay ba con sao thế?” Quả Quả đang cầm quả táo, cô cắn một miếng, không quan tâm đáp, “À, khủng hoảng tuổi dậy thì.” Vu Hiểu Huyên liếc cô, “Con3dám nói ba con như thế à?” Quả Quả cười hì hì, chớp mắt, ngồi xuống cạnh Vu Hiểu Huyên, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Vu Hiểu Huyên không hiểu lắm, “Chuyện gì, nói đi.”

“Lần này anh Thần Hiên định về đây lập nghiệp, con muốn đi giúp anh ấy

Mẹ thấy thế nào?”

“Cũng được.” Vu Hiểu Huyên đồng ý ngay.

“Vậy ba con.” “Để mẹ nói với ông ấy.” Vu Hiểu Huyên rất sảng khoái

“Hì hì, cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ chết mất.” Quả Quả lập tức buông lời dẻo kẹo.

“Có điều, con đến công ty Thần Hiến không thể như ở công ty nhà mình, phải nghiêm túc làm việc, biết không? Nếu để mẹ biết con quậy phá thì con lăn về0đây ngay cho mẹ.” Quả Quả nghe vậy cũng không tức giận, chỉ bĩu môi, “Bảo sao ba ghen với anh Thần Hiên

Mẹ, nhiều lúc con thấy anh Thần Hiên mới là con trai ruột của mẹ, mẹ thiên vị quá đi mất.” Vu Hiểu Huyên tức giận lườm cô, “Nếu thằng bé đúng là con trai ruột của mẹ, mẹ còn phải cảm ơn trời đất nữa là

Thần Hiến không khiến người khác lo lắng, nào giống hai đứa các con, đứa nào cũng làm mẹ lo đến tan nát cõi lòng.”

“Mẹ, mẹ muốn mắng Hàn Tư Miểu thì nói một mình nó thôi, đừng kéo theo con chứ!”

“Gần đây em trai có gọi điện thoại cho con không?” Nhắc đến con trai đang du học ở nước ngoài, Vu5Hiểu Huyên không khỏi hỏi thêm

Hôm qua bà mới từ đoàn làm phim trở về, đang định nghỉ ngơi một thời gian.

Quả Quả lắc đầu, “Không ạ, gần đây thằng nhóc đó học đến mụ mị rồi, có lẽ trong đầu toàn là một đóng lý luận cao siêu, thời gian đâu mà nghĩ đến con.”

“Thằng bé này.” Vu Hiểu Huyên bất đắc dĩ thở dài rồi đứng dậy, “Thôi, không còn sớm nữa, con đi ngủ sớm đi, đừng không có việc gì cũng thức đến hai, ba giờ sáng, con gái phải chú ý chăm sóc da.”

Quả Quả vẫy tay, “Con biết rồi, con biết rồi, mẹ đúng là càng ngày càng đông dài.” “Con nói ai dông dài? Vậy con tự đi nói chuyện đó với ba đi.”4Vu Hiểu Huyên nổi đóa

Quả Quả lập tức cười nịnh nọt, “Mẹ, con nói con dông dài mà, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này, con yêu mẹ nhất.” Vu Hiểu Huyên nhìn Quả Quả cười ngọt ngào, trông lại hơi giống Phó Thần Hiên, bà bất đắc dĩ lắc đầu, “Mẹ đi ngủ đây, con đừng thức khuya.” “Vâng, con bảo đảm tối nay sẽ đi ngủ sớm.” Ngày mai cô còn phải dậy sớm đi xem văn phòng với anh Thần Hiên, đương nhiên phải ngủ sớm rồi

Sáng sớm hôm sau, khi Quả Quả thức dậy, chỉ có Vu Hiểu Huyên ở nhà, Hàn Dịch đã đi làm

Vu Hiểu Huyên thấy con gái đi xuống thì bảo cô ra ăn sáng

“Đúng rồi, mẹ nói chuyện đó với9ba con rồi, bà con đồng ý.” Vu Hiểu Huyên nói

Quả Quả sững sờ, ngạc nhiên nói, “Mẹ, sao mẹ giải quyết được ba nhanh vậy? Mẹ giỏi quá đi, mẹ nói thế nào mà ba đồng ý dễ dàng thế?” Theo như tình trạng hôm qua của ba, cô còn tưởng ít nhất phải mất mấy ngày ba mới đồng ý

Ánh mắt của Vu Hiểu Huyên hiện vẻ mất tự nhiên, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, “Quá trình không quan trọng, dù sao bà con đồng ý là được, mau ăn sáng đi.” Nhân lúc Quả Quả cúi đầu ăn cơm, Vu Hiểu Huyên lén xoa eo đau nhức của mình

Không có chuyện gì mà làm một lần không giải quyết được, nếu như không được, vậy thì hai lần

“Quả Quả, mẹ nuôi, con tới rồi.” Hai mẹ con vừa ăn sáng xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Phó Thần Hiên

Quả Quả đứng dậy, “Mẹ, con đi đây.”

“Didi.”

“Anh Thần Hiến, chúng ta đi thôi.” Phó Thần Hiên vừa bước vào cửa, Quả Quả đã kéo tay anh

Vì thế Phó Thần Hiện chưa kịp lên tiếng chào Vu Hiểu Huyên đã bị Quả Quả kéo đi mất

“Anh Thần Hiên, lát nữa chúng ta đi đầu trước?” Quả Quả tò mò hỏi

“Đến đường Tân Hà trước, nơi đó gần khu công nghiệp khoa học kỹ thuật, đa số là thanh niên trí thức, rất có sức sống.” Phó Thần Hiên nói, công ty của anh sẽ chuyển về khoa học kỹ thuật, ở khu công nghiệp khoa học kỹ thuật có thể tiếp xúc với nhiều nhân tài trong lĩnh vực này

“Anh Thần Hiến, nhắc đến chuyện này, em còn chưa hỏi anh, em không học về phát triển phần mềm, cũng không hiểu gì về trò chơi, anh bảo em đến công ty của anh làm gì bây giờ?” Bằng đại học của cô là chuyên ngành quản lý kinh doanh, nhưng bốn năm đại học cô chỉ vào trường chơi, vốn không học được gì

Tuy có cái mác phó Tổng Giám đốc, nhưng ngày thường cô cũng chỉ ở công ty cho qua ngày, không hề làm việc nghiêm túc, có thể nói rằng cô không có chút kinh nghiệm nào.

Phó Thần Hiên nhìn cô, “Trước mắt cứ làm thư ký của anh đã, có ý kiến gì không?”

Quả Quả cười tủm tỉm, “Đương nhiên không có ý kiến gì rồi.”

“Có điều anh phải nói trước, bình thường em quậy phá thể nào anh không có ý kiến, nhưng nếu không làm việc chăm chỉ, bị anh mắng thì không được khóc nhè, cũng không được mách người lớn.”

“Em là người như thế à, còn khóc nhè với mách lẻo, chỉ có trẻ con mới như thế thôi, năm nay em đã hai mươi tư tuổi rồi.” Quả Quả bất mãn nói.

“Vậy được, nếu em không nghe lời, anh sẽ nói cho mẹ nuôi biết, để mẹ nuôi dạy dỗ em.” Hàn Dịch là nô lệ của con gái, không nỡ đánh, không nỡ mắng Quả Quả, vì thế Vu Hiểu Huyên đành phải trở thành bà mẹ nghiêm khắc

Khi còn nhỏ, Quả Quả ương bướng, đã bị bà dạy dỗ không ít.

Quả Quả trừng mắt, “Anh Thần Hiên, không ngờ anh lại là người như vậy, lúc nãy còn nói không cho em mách người lớn mà.” Cuối cùng chớp mắt sau người này đã định mách với mẹ là cô không nghe lời

Thế này là thế nào chứ? Chỉ cho quan lại phóng hỏa, không cho phép dân đen thắp đèn còn gì.

Vẻ mặt của Phó Thần Hiên vẫn bình tĩnh như trước, “Đó là anh nhắc em phải làm việc chăm chỉ, nếu không anh sẽ không khách sáo

Tình cảm giữa Phó Thần Hiến và Quả Quả luôn rất tốt, tuy mấy năm nay anh đi du học, nhưng quan hệ giữa bọn họ cũng không hề phai nhạt

Trò chuyện suốt dọc đường chốc lát sau đã đến nơi.

Phó Thần Hiên gọi điện thoại cho người môi giới, bọn họ đi xem phòng hơn nửa ngày.