*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Thần Hiên bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Thật ra, anh từ chức là vì Quả Quả đúng không?”
“Liên quan gì đến Quả Quả?” Bùi Hạo không hiểu.
Phó Thần Hiên nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, “Thật sự không có liên quan sao? Hôm đó sau khi rời khỏi nhà hàng, Quả Quả đã khóc
Lớn đến bây giờ, em chưa thấy con bé khóc đến đau lòng như vậy
Sau đó em mới biết, người con bé thích là anh, anh Hạo, anh đừng nói là không biết chuyện này.” Dựa vào sự thông minh sáng suốt của Bùi Hạo, chút tâm tư kia của Quả Quả tuyệt đối không giấu được anh ấy, huống hồ người ta còn trực tiếp tỏ tình với anh ấy
Ý cười nơi3khóe miệng Bùi Hạo nhạt dần, “Đó chỉ là chút tâm tư thiếu nữ của con bé thôi, đợi con bé lớn chút nữa, gặp thêm nhiều người thì sẽ hiểu, con bé chỉ sùng bái anh, không phải là sự yêu thích giữa nam và nữ.”
Phó Thần Hiến nghe vậy thì cau mày, không tán thành nói, “Anh Hạo, anh không phải Quả Quả, sao anh biết con bé chỉ sùng bái anh, mà không phải tình cảm giữa nam và nữ chứ?”
“Anh chứng kiến con bé lớn lên, con bé giống như em gái anh vậy
Tính cách con bé thể nào anh còn không hiểu sao? Đừng thấy bây giờ con bé đã hai mươi tư tuổi mà lầm, thật ra tâm tính chẳng khác nào0trẻ con, không kiên định chút nào
Dù hôm nay con bé thật sự thích anh, có lẽ ngày mai sẽ thích người khác thôi.”
Quả Quả hai mươi tư tuổi rồi, đã là người trưởng thành, con bé có thể phán đoán tình cảm của chính mình
Em lại thấy, Quả Quả thật lòng thích anh
Chẳng lẽ anh chỉ có tình cảm anh em với con bé thôi sao?”
Ánh mắt Bùi Hạo hơi u ám, “Đúng vậy.” Phó Thần Hiên nhìn chằm chằm anh ấy, trong mắt tràn đầy thất vọng, “Vì thế anh từ chức là vì con bé thật?” “Chuyện này không quan trọng.” Đúng là Bùi Hạo cảm nhận được tâm tư của Quả Quả với mình, vì vậy mới rời khỏi trường, nhưng những điều này5không cần phải nói với người khác
“Em cho rằng rất quan trọng
Anh Hạo, thật ra anh không yêu cô bạn gái kia thật lòng, chỉ thấy cô ta thích hợp, nên mới qua lại, đúng không?” Hoặc có lẽ là để cho Quả Quả hết hy vọng.
“Nếu anh không thích cô ấy thì hẹn hò với cô ấy làm gì, thậm chí còn nảy sinh ý định kết hôn với cô ấy? Thần Hiên, đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện không phức tạp như cậu nói đâu.”
Phó Thần Hiên khẽ cong khóe miệng, “Anh Hạo, chúng ta lớn lên bên nhau
Cũng giống như anh hiểu rõ em, em cũng hiểu rõ anh, nếu như anh thật sự thích bạn gái của mình, thì lúc ba mẹ cô ấy4đưa ra mấy điều kiện kia, anh sẽ đồng ý không chút do dự, chứ sẽ không buồn bực vì chuyện này
Anh Hạo, anh cũng thích Quả Quả đúng không?” Lời nói của Phó Thần Hiên khiến người ta ngạc nhiên
Bùi Hạo trầm mặt, “Thần Hiên, đừng nói bừa.”
“Em lại thấy Quả Quả thích hợp với anh hơn cô bạn gái kia
Có lẽ tính của Quả Quả hơi trẻ con, nhưng con bé đơn thuần, không có nhiều mưu kế, cũng không có ý đồ gì với anh.” Tính của Quả Quả hoạt bát, mà tính của Bùi Hạo lại trầm mặc kiệm lời, hai người như vậy, hoàn toàn có thể nói là bù đắp cho nhau.
“Anh chỉ coi Quả Quả là em gái.” Bùi Hạo nghiêm9túc đáp, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ em gái.
Phó Thần Hiên nhún nhún vai, “Có phải là em gái hay không, trong lòng anh rõ nhất
Có điều anh Hạo à, nếu anh thật sự thích Quả Quả, em khuyên anh một câu, tốt nhất nên giữ chắc lấy con bé
Nhiều người thích Quả Quả lắm, chẳng may con bé bị người khác cướp mất thì anh có hối cũng chẳng kịp đâu.” “Cậu chuyển nghề làm bà mối từ khi nào thế?” Bùi Hạo không vui nói.
“Em chỉ muốn tốt cho anh thôi
Ba người chúng ta lớn lên bên nhau, tuy thời gian anh ở cùng với bọn em không nhiều, nhưng trong lòng em, anh là một người anh quan trọng nhất, mà Quả Quả cũng là cô em gái mà em vô cùng yêu quý
Nếu hai người ở bên nhau, em sẽ vui vẻ tác thành, hơn nữa còn giúp anh xử lý chú Hàn”
Hàn Dịch là người cuồng con gái giống như ba anh
Hàn Dịch đề phòng với tất cả những cậu con trai tiếp cận Quả Quả, là một nhân vật rất khó đánh bại
Nhưng nếu Bùi Hạo thích Quả Quả, muốn ở bên Quả Quả, vậy cho dù anh phải lên núi đao xuống biển lửa thì cũng phải giúp Bùi Hạo xử lý Hàn Dịch.
Bùi Hạo cười bất đắc dĩ, “Chuyện của anh cậu đừng có làm bừa, anh và Quả Quả là không thể
Còn cậu, cậu cũng đã hai lăm tuổi rồi, nên tìm bạn gái đi.”
“Anh Hạo, anh lại thế nữa rồi, mỗi lần nói không lại em đều đổi đề tài.” Bùi Hạo không chột dạ chút nào, anh thật sự không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này nữa
Lúc hai người rời khỏi quán bar thì đã gần mười một giờ khuya.
Ngày hôm sau không phải đi làm, Phó Thần Hiên không về nhà chính của nhà họ Phó mà về thẳng căn hộ của mình ngủ một giấc
Cuối cùng buổi sáng vừa về đến nhà, anh đã bị Phó Thư Nghệ bắt đi làm lao công, lôi đến ký túc xá dọn đồ giúp cô
Phó Thần Hiên thay bộ quần áo khác, lái xe đưa em gái đến Đại học B.
Anh lái chiếc xe vô cùng khiêm tốn, nhưng cho dù là vậy, vừa bước xuống xe vẫn tạo nên một trận hỗn loạn
“Ôi, anh ấy có phải là nam thần trên diễn đàn không, người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
“Đúng thế, đúng thế, cậu xem đôi chân dài thượt kìa, tớ có thể thưởng thức đối chân kia cả năm, à không, mười năm.” “Tay anh ấy cũng đẹp, như tác phẩm nghệ thuật vậy.” “Mặt đã đẹp rồi, ngay dáng cũng đẹp như vậy, cậu nói xem sao ông trời lại ưu ái một người đàn ông đến thế chứ?”
Phó Thư Nghệ nghe thấy lời bàn tán không được xem là nhỏ, thì vẻ mặt như cười như không nhìn anh trai của mình.
Phó Thần Hiên đã quen với những ánh mắt thế này từ lâu, chỉ bình thản đi sau lưng cô.
“Đây là ký túc xá nữ, nam giới không được vào.” Dì quản lý ký túc xá ngắn Phó Thần Hiên lại, nghiêm túc nói
Phó Thần Hiên nhìn dù quản lý ký túc xá, tặng cho bà ấy một nụ cười mê người, “Chào dì, đây là em gái của cháu, con bé muốn dọn một ít đồ về nhà, sức của con gái lại yếu, nên nhờ cháu lên bề giúp con bé
Mười phút sau cháu sẽ xuống ngay, dì thấy có được không?”
Dì quản lý đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn mê mẩn vì nụ cười này, sau đó ngẩn người gật đầu, “Được, mười phút.” “Cảm ơn dì” Phó Thần Hiên lễ phép cảm ơn, lướt qua di quản lý, đi lên cầu thang
“Chậc, chậc, chậc, người đẹp lúc nào cũng có lợi thế, nam sinh khác muốn lên ký túc xá nữ đều phải lén lén lút lát, rình lúc dì quản lý không nhìn thấy mới có thể chuồn vào, anh thì hay rồi, đường đường chính chính đi vào.” Phó Nghệ Thư vừa đi vừa bắt đầu chọc ghẹo anh trai mình.
Phó Thần Hiên vỗ một cái lên đầu cô nàng, “Anh vì ai hả?” Phó Nghệ Thư cười híp mắt, “Đương nhiên là vì em rồi.” “Anh, bây giờ em thấy rất may mắn vì em không học cùng trường với anh, nếu không em chắc phải mập lên mười mấy hai mươi cân mất.” Chỉ mấy tấm ảnh thôi mà cô đã nhận được một đống đồ ăn vặt, nếu học cùng trường, chắc sẽ bị nhóm mấy bạn nữ kia ăn thịt luôn.
Nhờ Phó Thần Hiên nên cô mới hiểu thế nào là “hồng nhan họa thủy”.
Phó Thần Hiên đi sau lưng em gái, nghe cô nàng lải nhải bên tai, coi như không nhìn thấy những ánh mắt nóng bỏng xung quanh.
Mấy cô gái đi bên cạnh đều đổ dồn mắt về phía Phó Thần Hiên
Nhờ mấy tấm ảnh trên diễn đàn của trường, đại đa số nữ sinh đều nhận ra anh, bây giờ nhìn thấy người thật, ai nấy đều như bị yêu tinh câu mất hồn phách.
Phó Thư Nghệ thấy vậy thì đi nhanh hơn, kéo Phó Thần Hiên chạy lên trên lầu
Cô không thể để anh mình làm hại mấy cô gái nhỏ này được, nếu không tội của cô sẽ lớn lắm