*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bình thường ai cũng bận đi làm hoặc bạn yêu đương, chỉ còn mỗi Lâm Tĩnh còn độc thân.
“Được đấy, cậu muốn đi đâu?” Lâm Tĩnh đồng ý ngay mà không do dự
Giản Đan kinh ngạc: “Ồ, đồng ý sảng khoái thể, tớ còn tưởng cậu sẽ nói cậu phải đi với anh Phó đẹp trai cơ.” Lâm Tĩnh bật cười: “Tớ với anh ấy chỉ là bạn, đi cái gì mà đi.” “Chậc chậc chậc, xem mặt mũi cậu tươi như hoa này, nói hai người chỉ là bạn, ai tin
Nói đi, cậu đã tóm được anh Phó đẹp trai chưa?” Giản Đan rất tò mò, đã qua một tháng rồi, tình cảm cũng phải có tiến triển gì đó chứ
Lâm Tĩnh mỉm cười: “Không vội, chuyện này phải từ từ.”
“Còn từ từ hả bà chị, cậu đợi hơn hai mươi năm rồi đấy, cậu còn định đợi tới khi nào
Còn đợi nữa thì anh đẹp trai nhà cậu sẽ thuộc về người khác mất.”
“Anh ấy không phải là người dễ động lòng.” Lâm Tĩnh khẳng định
Tiếp xúc với Phó Thần Hiên một khoảng thời gian, cô cũng hiểu tính anh bây giờ một chút.
“Tĩnh Tĩnh, càng là người như thế, một khi động lòng càng khó quên
Nếu cậu đợi đến lúc anh ấy thích người khác thật thì cậu không còn cơ hội nào nữa đâu
Cậu phải tranh thủ thời gian đi.” Lâm Tĩnh nghe vậy thì nhíu mày: “Nhưng hình như bây giờ Thần Hiên không có0ý đó với tớ.” Trong khoảng thời gian ở chung này, Phó Thần Hiên khá thân thiết với cô, nhưng tình cảm cần phải đến từ hai phía, chứ không thể ép mua ép bán được.
Giản Đan chỉ hận sắt không thành thép: “Ngày thường thấy cậu thông minh, sao đến lúc này lại ngốc thế
Anh ấy coi cậu là bạn nên không chủ động, chẳng lẽ cậu không định bước trước một bước sao? Người ta vẫn nói, nữ theo đuổi nam như cách tấm màn, có khi cậu đâm thủng lớp màn đó rồi, tình cảm hai người lại phát triển thì sao.”
“Là vậy sao?” Lâm Tĩnh khó hiểu, cô không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện tình cảm.
Dù Giản Đan5cũng không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng dù sao ta cũng viết nhiều truyện ngôn tình như thế, chưa thấy thịt heo chẳng nhẽ chưa thấy heo chạy sao? Vì vậy Giản Đan nhảy xuống, đến chỗ Lâm Tĩnh, thì thầm với cô, Lâm Tĩnh ngồi nghe xong mà trợn mắt há mồm
“Cậu học ở đâu ra mấy thứ này thế?” Lâm Tĩnh tò mò hỏi.
Giản Đan cười ha ha: “Tốt xấu gì thì tớ cũng viết vài quyển truyện rồi, số truyện tớ đọc còn nhiều hơn, mấy cái này đều là kịch bản hay dùng
Dù trong truyện chưa chắc đã áp dụng được ngoài đời thật, nhưng cũng có tính tham khảo
Cậu có lý luận thực tiễn, biết đâu thành công thì4sao.”
Dù vậy nhưng Lâm Tĩnh vẫn hơi do dự, tính cô cũng giống như tên cô, thích yên lặng lại hướng nội
Để cô theo đuổi người ta, cô thật sự khó mở lời được.
“Ôi dào, đừng do dự nữa, có cái gì mà sợ.”
“Tớ sợ nếu anh ấy không thích tớ thật, thì hai bọn tớ không thể làm bạn được nữa.” “Chẳng lẽ cậu chấp nhận làm bạn với anh ấy cả đời?” Giản Đan hỏi lại
Lâm Tĩnh im lặng, cô không muốn
“Thế nên, khi tình yêu tới thì đừng do dự, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời
Dù anh ấy không thích cậu thật, từ chối cậu thì có sao
Dù sao vẫn tốt hơn giấu trong lòng như bây giờ đúng không?” Giản9Đan thấy chuyện rất đơn giản, đối với cô, yêu là yêu, phải nói thẳng ra, cứ yêu thầm rồi giấu ở trong lòng sẽ rất bí bách.
Lâm Tĩnh nghe Giản Đan nói thì cũng muốn thử, nhưng cô vẫn chưa hạ được quyết tâm, lúc này Giản Đan nói một câu: “Tĩnh Tĩnh, đừng bảo tớ không nhắc cậu
Một khi có người nhanh chân đến trước thì đời này cậu không còn cơ hội nữa đâu.”
Lòng Lâm Tĩnh run lên, cô không thể tưởng tượng nổi nếu Phó Thần Hiên ở bên người khác thì mình sẽ thế nào, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm: “Để tớ thử, nhưng phải tìm cơ hội thích hợp.”
“Tìm cơ hội thì dễ thôi, kiểm cuối tuần nào đó, cùng ăn bữa cơm, xem bộ phim, rồi dạo phố, tốt nhất phải có ánh trăng, mượn trăng thổ lộ, lãng mạn quá đi.” “Trên đường nhiều người qua lại như thế có khiến anh ấy khó xử không?” Nếu Phó Thần Hiên cho rằng cô nhân lúc nhiều người để ép buộc anh thì không ổn.
“Ôi, đây là suy nghĩ của mình cậu thôi, nghĩ nhiều quá đấy
Giờ cậu nên nghĩ xem tỏ tình với anh ấy như thế nào đi.” Giọng Giản Đan đẩy chê bai, Lâm Tĩnh quá nhạy cảm và suy nghĩ nhiều.
Lâm Tĩnh mím môi không nói, có một số việc Giản Đan chưa trải qua nên không hiểu
Nhưng đúng là cô không thể tiếp tục như bây giờ, nếu không cố và Phó Thần Hiên chỉ có thể dừng lại ở quan hệ bạn bè.
Vì vậy, thứ Bảy tuần này, Lâm Tĩnh hẹn Phó Thần Hiên ra ngoài leo núi.
Phó Thần Hiên vui vẻ đồng ý
Giản Đan thấy Lâm Tĩnh sắp xếp đồ đạc, đảo mắt một cái, đề nghị: “Tĩnh Tĩnh, hay cậu mang lều luôn đi, dù sao Chủ nhật cũng không đi làm, tiện cắm trại luôn.” Lâm Tĩnh do dự: “Như vậy không ổn thì phải?” “Có gì mà không ổn, cậu thẹn thùng, kiêng dè quá nhiều
Cứ như cậu thì bao giờ mới theo đuổi được người ta phải can đảm mà cẩn trọng, hiểu không?” Lâm Tĩnh nghĩ lại rồi gọi điện cho Phó Thần Hiên một cuộc, bảo anh rằng cô muốn đổi leo núi thành cắm trại, Phó Thần Hiên liếc cô em gái đang trông mong nhìn mình, gật đầu đồng ý.
“Anh, nói thế là anh đồng ý cho em đi cùng đúng không?” Phó Thư Nghệ thấy anh mình cúp điện thoại, cười tủm tỉm hỏi.
Phó Thần Hiên hết cách nhìn cô: “Em quấn anh cả tối rồi, anh không cho chẳng lẽ em không đi?” “Cái đó là chắc chắn rồi, dù anh không cho, em cũng tự đi
Anh, em gọi cả chị Quả Quả theo được không? Cả anh Bùi Hạo nữa.”
Phó Thần Hiên nhướng mày: “Em thích xem náo nhiệt nên làm lớn à?” Biết Quả Quả thích Bùi Hạo mà còn gọi cả hai người họ đi
“Đâu có, em tạo cơ hội cho hai người họ mà, anh nói anh Bùi Hạo đã chia tay với bạn gái rồi còn gì
Giờ chị Quả Quả không quên được, sao không cho hai người họ một cơ hội, nhỡ lần này thành đôi thì sao?”
Bùi Hạo và Tưởng Hiểu Nguyệt đã chia tay vào một tháng trước
Lần trước, lúc Phó Thần Hiên và Quả Quả gặp hai người họ ở nhà hàng, cũng là lúc bọn họ đang nói chuyện chia tay, bữa cơm kia coi như là bữa cơm cuối cùng trước khi chia tay.
Sau lần đến nhà họ Tưởng, Bùi Hạo nhận thấy có lẽ mục đích Tưởng Hiểu Nguyệt hẹn hò với anh không đơn thuần
Về sau phát triển thêm thì thấy đúng như vậy thật, từ lúc Tưởng Hiểu Nguyệt trở về vẫn nói gần nói xa ám chỉ Bùi Hạo đưa cô ta về gặp ba mẹ
Dù sao tuổi hai người họ không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc quyết định chuyện hôn nhân rồi
Nhưng vì nghe được những điều kiện mà ba mẹ nhà họ Tưởng đưa ra, Bùi Hạo thấy không thoải mái trong lòng nên giả vờ không hiểu
Về sau vẫn phải để Bùi Nhất Ninh nói muốn gặp Tưởng Hiểu Nguyệt trước.
Lúc Tưởng Hiểu Nguyệt đi vẫn chưa có chuyện gì, Bùi Nhất Ninh tuy không nói rất thích cô ta nhưng không ghét, vì vậy đồng ý để cha mẹ hai bên gặp nhau.