Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 808: Đừng sợ, có anh đ y! (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Bùi Hạo dứt khoát ôm Quả Quả vào lòng, tay đặt trên eo cô

Quả Quả nhìn bóng người nhỏ như kiến ở phía dưới thì nuốt khan nước bọt, do dự nói, “Anh Bùi Hạo, hay là mình đi xuống đi.” Độ cao này khiến cô sợ hãi, bỗng dưng cô không muốn chơi nữa.

Bùi Hạo kề sát tại cô, dịu dàng nói, “Đừng sợ, anh sẽ ở bên em!”

“Chuẩn bị xong chưa?” Nhân viên hỗ trợ đứng cạnh hỏi

Bùi Hạo gật đầu, nhưng Quả Quả dùng hết sức lắc đầu, “Từ từ, chờ một chút!” Cô căng thẳng nắm lấy tay anh, “Anh Bùi Hạo, mình thật sự phải nhảy xuống à?”

Bùi Hạo cười khẽ, “Quả Quả, tin anh không?”

Quả Quả không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng nghe được giọng nói của anh, vẫn vô thức gật đầu

Bùi Hạo nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời như ánh3sao trời, “Vậy thì ôm chặt anh!” Nói xong, anh hướng về phía nhân viên hỗ trợ gật đầu, sau lưng bị đẩy mạnh một cái, hai người liền trực tiếp rơi từ bục cao xuống

Cảm giác đột nhiên mất trọng lực khiển Quả Quả nhịn không được hét to, “Á á á á!” Bùi Hạo ôm chặt cô, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, anh kề sát tại Quả Quả, khẽ nói một câu, có điều, bấy giờ trong lòng Quả Quả chỉ có sợ hãi, hoàn toàn không biết anh đã nói gì

Cách mặt đất càng ngày càng gần, đúng lúc Quả Quả cho rằng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì cơ thể bỗng bị giữ lại, sau đó bị kéo lên, cứ như thể lặp lại mấy lần, hai người mới từ từ được kéo lên.

Chân cô mềm nhũn đứng trên bục cao, đành0vô lực dựa vào lòng Bùi Hạo, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ rạng rỡ, “Anh Bùi Hạo, em làm được rồi này!” Sắc mặt Bùi Hạo vẫn còn hơi trắng bệch, nhưng lại làm như không có việc gì, dịu dàng vuốt tóc cô, “Ừ, em dũng cảm lắm!”

“Phù, vừa nãy em tưởng mình chết luôn rồi!” Bây giờ nhớ lại cảm giác mất trọng lực đó vẫn khiến cô sợ hãi, “Thật không hiểu mấy người nhảy lầu tự sát nghĩ gì nữa, cái cảm giác này thực đáng sợ

Em thật sự cho rằng sau này nếu ai muốn nhảy lầu tự sát, thì trước tiên nên chơi nhảy Bungee một lần, sau khi bọn họ trải nghiệm cảm giác này xong, em nghĩ chắc chẳng còn ai muốn chết nữa.” Đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ không chọn cách này đâu.

Bùi Hạo bật cười, “Não5hạt dưa đang nghĩ gì vậy, chết hay không chết gì chứ.”

Quả Quả được Bùi Hạo đỡ xuống, mãi cho tới khi cô đặt chân lên mặt đất, trái tim cô mới ổn định trở lại, cô ngẩng đầu nhìn hướng tòa tháp trên cao, lắc đầu, “Sau này em chắc chắn sẽ không chơi trò bungee nữa, tuy kích thích nhưng lại quá mức đáng sợ, trái tim già nua của em không chịu nổi.” Cô xoa ngực, đến tận bây giờ tim cô vẫn còn đập liên hồi

Phó Thần Hiên nghe thấy thế, tức cười nhìn cô, “Tim em già nua thì tim anh với tim anh Hạo gọi là gì?”

Quả Quả lẩm bẩm, “Đó chỉ là phép so sánh, anh có hiểu không đấy?”

Tầm mắt Phó Thần Hiên rơi trên người Bùi Hạo, nhận ra sắc mặt anh không bình thường, vừa định hỏi anh thì bị Quả4Quả ngắt lời, “Đúng rồi, anh Bùi Hạo, lúc nãy ở trên đó anh đã nói gì với em vậy? Cái lúc mình nhảy xuống ấy?” Cô biết Bùi Hạo đã nói gì đó với cô, nhưng nói nội dung gì thì cố không nghe rõ.

Bùi Hạo khẽ cười, “Nói với em là đừng sợ thôi.”

“À!” Quả Quả đáp lại một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi mất mát

“Còn muốn chơi gì nữa không?” Phó Thần Hiên hỏi

Quả Quả lắc đầu, bây giờ cô chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi

“Vậy chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào đó ăn cơm, anh đói bụng rồi!” “Được ạ!” Đến cổng công viên, Bùi Hạo dừng chân lại, “Lát nữa anh còn có việc bận, không đi ăn với mọi người được, hai anh em cứ đi nhé.” Quả Quả cau mày, “Anh Bùi Hạo, có chuyện gì cũng chờ ăn cơm xong đã9rồi hẵng làm.”

“Việc rất gấp, anh phải đi ngay, hẹn hôm khác ăn cơm với hai người.”

Thấy anh khăng khăng muốn đi, Quả Quả cũng không tiện giữ lại, cô bèn nói, “Vậy anh Bùi Hạo, anh lái xe cẩn thận nhé!” “Ừ!” Bùi Hạo nhìn hai người đi rồi, mới gọi cho lái xe.

“Đến bệnh viện!” Anh nói, tiếp sau liền nhắm mắt lại, giơ tay xoa hai thái dương

Trong nhà hàng, Quả Quả gọi rất nhiều đồ ăn, Phó Thần Hiên nhìn cô hỏi, “Nhiều vậy em ăn hết không?” “Tất nhiên là ăn hết, em đói sắp chết đây này! Em có cảm giác bây giờ em có thể ăn hết cả một con bò đấy.”

Phó Thần Hiên lắc đầu bật cười

Quả Quả gọi xong đồ ăn, quan sát anh kỹ lưỡng

Phó Thần Hiên cảm thấy khó hiểu, sờ lên mặt mình, “Mặt anh dính gì à?”

Quả Quả lắc đầu, “Anh Thần Hiên, tâm trạng anh tốt hơn chưa?” “Tâm trạng anh lúc nào không tốt hả?” Anh chỉ lo lắng cho Cố Thanh Trúc mà thôi

Quả Quả à một tiếng, không nói gì, chuyển ánh mắt qua nhìn về một góc khác của nhà hàng, hồi lâu không thấy hoàn hồn

Phó Thần Hiên nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức nhìn thấy Tưởng Hiểu Nguyệt, ngồi đối diện cô ta là một người đàn ông, hai người đang ở tư thế thân mật bón đồ ăn cho nhau, vừa nhìn đã biết là quan hệ gì.

Quả Quả thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phó Thần Hiên, “Anh Thần Hiên, anh nói xem, con người ta có phải thật sự rất dễ thay đổi không? Mới chia tay chưa được bao lâu, sao đã có tình mới rồi?”

Phó Thần Hiên cười nhạt, “Nếu như đã chia tay rồi, em cũng không thể yêu cầu người ta độc thân cả đời được.”

“Nhưng chẳng nhẽ không nên chờ một thời gian nữa ư? Bọn họ chia tay còn chưa đến ba tháng.” Bình phục nỗi đau cũng cần có thời gian chứ? Giờ phút này, Quả Quả bỗng nhiên cảm thấy không đáng thay Bùi Hạo

Đó là cô gái mà anh từng quyết định bên cả đời, tuy cuối cùng vẫn chia tay, những loại người bạc tình như thể khiến cô không thể chấp nhận được.

Phó Thần Hiên cười, “Cô ngốc, đây có là gì, khi đã chia tay rồi yêu một người khác, là chuyện hết sức bình thường

Em đau buồn vì cái gì chứ?”

Quả Quả cũng không biết mình buồn vì cái gì, có lẽ do cô quá khác người

Đồ ăn được bưng lên, Quả Quả trực tiếp hóa nỗi đau thành cơn đói, ăn lấy ăn để, hầu hết đồ ăn trên bàn đều do cô giải quyết

Phó Thần Hiên nhìn cô, lo lắng nói, “Quả Quả, ăn ít thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!”

Quả Quả mày ủ mặt ê, “Anh Thần Hiến, anh nói muộn rồi, em đã ăn no căng bụng!” Lúc ăn thì không thấy có vấn đề gì, bây giờ ăn xong rồi mới phát hiện mình no đến căng bụng.

Phó Thần Hiến cạn lời, “Chờ đó, anh đi mua thuốc tiêu hóa cho em.” Anh đứng dậy rời khỏi nhà hàng, chẳng bao lâu sau, trước mặt Quả Quả đã xuất hiện một bóng người

Cô đang cúi đầu lướt điện thoại, thấy thế cũng không ngẩng đầu lên, “Anh Thần Hiên, sao anh về nhanh vậy?”

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai cô

Quả Quả nhìn lên mới phát hiện người đứng trước mặt là Tưởng Hiểu Nguyệt, cô hơi nhăn mày, “Chị có chuyện gì không?” Tưởng Hiểu Nguyệt ngồi thẳng xuống chỗ của Phó Thần Hiên, “Muốn nói chuyện với em thôi.” Quả Quả thả điện thoại xuống, yên lặng nhìn cô, “Giữa hai chúng ta có chuyện gì đáng để nói sao?” “Chuyện khác thì có lẽ không có, vì thế chắc chỉ có thể nói chuyện về Bùi Hạo với em thôi.” Trên mặt Tưởng Hiểu Nguyệt vẫn nở nụ cười nhạt

“Chị và anh Bùi Hạo đã chia tay rồi.” “Đúng vậy, chính là vì đã chia tay nên mới tìm em nói chuyện

Em lớn lên cùng Bùi Hạo nhỉ?”

Quả Quả không hiểu sao cô ấy lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời, “Đúng!”

“Bùi Hạo thường nói với chị là anh ấy có ba cô em gái, có hai cô bé rất hoạt bát đáng yêu, cô bé còn lại thì giống như dì nhỏ của anh ấy, tính tình lạnh lùng

Mà người anh ấy nhắc với chị nhiều nhất chính là em!”

Quả Quả bất ngờ, “Tôi?” “Ừ, anh ấy thường xuyên nhắc đến em

Chị còn từng ghen vì điều này, thế nhưng anh ấy nói chỉ xem em như em gái.” Hơn nữa, nực cười nhất chính là cô ta lại thật sự tin vào lời này

Ánh mắt Quả Quả hơi tối đi, “Tôi biết anh ấy coi tôi như em gái, không cần chị phải cố tình nhắc lại!” “Thực ra em thích Bùi Hạo đúng không? Không phải là kiểu thích đối với anh trai, mà là kiểu thích giữa nam và nữ.” Tưởng Hiểu Nguyệt nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Quả Quả tràn đầy sự tìm tòi nghiên cứu.

Quả Quả thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy, tôi thích anh ấy!” Dù sao hai người họ cũng đã chia tay, chả có lý do gì mà cô không thể thừa nhận

Vẻ mặt Tưởng Hiểu Nguyệt tỏ ra “hóa ra là thể”: “Tốt lắm!” Cô ta đột nhiên cảm thấy mình không thể hiểu nổi Bùi Hạo, nếu như hai người đều cùng thích nhau, vì sao lại không ở bên nhau?

Đúng thế, cô biết người Bùi Hạo thích không phải là mình, sau khi qua lại với anh một thời gian, cô đã cảm nhận được

Hơn nữa, Bùi Hạo đối xử với cô ta không giống như bạn gái, quá lịch thiệp, giữa hai người họ ngoại trừ nắm tay ra, không có bất kỳ một hành động thân mật nào khác, Bùi Hạo luôn giữ một khoảng cách không xa không gần với cô.

Tưởng Hiểu Nguyệt tất nhiên cũng thích Bùi Hạo thật, dù sao Bùi Hạo vừa đẹp trai, lại ôn hòa lịch thiệp, điều kiện cũng tốt

Cho dù không phải là yêu, nhưng nếu gả cho một người đàn ông như vậy, ít nhất không cần lo cơm áo gạo tiền

Tuy rằng cuối cùng, do cha mẹ cô nên hôn sự không thành, khiến Tưởng Hiểu Nguyệt vô cùng tiếc nuối.

“Chị tìm tôi chỉ vì muốn hỏi chuyện này? Chị và anh Bùi Hạo đã chia tay rồi, tôi có thích anh ấy hay không thì liên quan gì đến chị?” Quả Quả không hiểu.

Tưởng Hiểu Nguyệt cười, “Quả thật không liên quan, tôi chỉ muốn đến xác nhận lại thôi.” Xác nhận xem mình thua bởi một người như thế nào mà thôi

Hiện giờ, xem ra người trước mặt dường như hoàn toàn không biết Bùi Hạo thích cô ấy

Thú vị, quá thú vị! Không ngờ Bùi Hạo lại giấu kỹ như vậy

Cô vô cùng tò mò, vì sao Bùi Hạo lại làm như vậy? Thậm chí còn không tiếc tìm cô làm lá chắn

“À, quên nói với em, đó là bạn trai chị, bọn chị sắp cưới rồi.” Tưởng Hiểu Nguyệt chỉ về phía người đàn ông cách đó không xa, “Anh ấy rất tốt với chị, cũng rất tốt với bố mẹ chị.”

Quả Quả sớm đã nhìn thấy người đàn ông đó, thấy Tưởng Hiểu Nguyệt chủ động nhắc tới, cô không nhịn được hỏi, “Chị và anh Bùi Hạo mới chia tay chưa đến ba tháng, thế mà đã sắp cùng người khác kết hôn rồi, chị có từng yêu anh Bùi Hạo thật lòng không?”

Ánh mắt Quả Quả nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ phản bội.

Tưởng Hiểu Nguyệt khẽ cười, “Cô gái nhỏ, em thật ngây thơ! Theo như ý em, chị và Bùi Hạo đã chia tay rồi, thì chị phải thủ thân như ngọc cả đời vì anh ấy?”

Quả Quả đương nhiên không có ý đó, cô chỉ cho rằng người phụ nữ này rơi vào vòng tay của một người khác nhanh như vậy, có quá bạc tình hay không.

“Cô gái nhỏ, chị và Bùi Hạo đã kết thúc rồi

Hôm nay chị đến cũng không phải muốn tranh luận với em, xem ai vô tình hơn ai, chỉ là muốn đến gặp em thôi.” Vốn định hỏi chuyện giữa hai người là như thế nào, nhưng Quả Quả chẳng biết gì hết, vậy thì không cần thiết phải hỏi nữa

Đương nhiên, cô cũng không tốt bụng đến mức đi nhắc nhở cho Quả Quả biết người Bùi Hạo thích là cô ấy.

Bùi Hạo chủ động chia tay với cô là chuyện không thể chối cãi, gây tổn thương cho cô cũng là sự thật không thể không thừa nhận

Tuy anh đã đưa cô không ít tiền, nhưng cũng không thể bù hết những uất ức mà cô phải chịu

Cho nên cô sẽ không làm một Lối Phong sống(*).

Tương Hiểu Nguyệt nói xong liền rời đi, để lại Quả Quả vẻ mặt quái lạ nhìn theo bóng cô.

(*) Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc

Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, Chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc

Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong” (======#)

Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.