*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra, Peter và Allen là cùng một loại người, rất máu lạnh
Cái Allen quan tâm là Thẩm Thanh Lan và mấy đứa con của cô
Còn Peter, thứ thật sự khiến ông để tâm cũng chỉ có Allen và sự nghiệp nghiên cứu y học của mình, Phó Thần Hiên được xem là trường hợp đặc biệt, dù sao cũng là đứa trẻ mà ông nhìn nó trưởng thành từ nhỏ, nên vẫn còn chút tình cảm
“Tình hình của anh ấy thế nào rồi?” Phó Thần Hiên trầm giọng hỏi, chuyện này quá bất ngờ, đến giờ anh vẫn chưa hoàn hồn
“Không mấy khả quan, đã kéo dài quá lâu rồi, nếu như phẫu thuật ngay khi vừa mới phát hiện thì đã hồi phục từ lâu rồi
Trước đây cũng không biết tên bác sĩ lang băm3nào đã khám cho nó, lại nói không làm phẫu thuật được, chỉ có thể điều trị bằng thuốc, làm chậm trễ tới hai ba năm, đến giờ mới chữa trị thì chậc chậc...” Nửa cầu sau còn chưa nói xong, nhưng Phó Thần Hiền đã hiểu được ý của ông.
Peter chỉ tình cờ biết được bệnh tình của Bùi Hạo
Hai năm trước, Peter đã làm một cuộc phẫu thuật u não cho một người, lúc ấy chính ở tại bệnh viện mà hiện giờ Bùi Hạo đang nằm
Ý thuật cao siêu của Peter khiển mấy bác sĩ kia vừa nhìn đã trầm trồ, sùng bái ông như một vị thần
Đáng tiếc Peter không muốn dạy ai cả, cũng không muốn tiếp xúc với mọi người
Lần này, vì bác sĩ điều trị chính cho Bùi Hạo chợt0nhớ tới Peter, bèn gọi điện nhờ ông chỉ bảo.
Peter vốn không định để ý tới, dù sao giữa bọn họ còn chẳng được xem là bạn bè
Nhưng khi nhìn thấy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân do đối phương gửi tới, nhận ra bệnh nhân này chính là họ hàng của Phó Thần Hiến, hơn nữa quan hệ còn rất tốt
Vì thế, ông mới gọi điện thoại báo cho Phó Thần Hiên
“Chú Peter, nếu chú chữa trị cho anh ấy, chú có nắm chắc thành công không?” Giọng nói của Phó Thần Hiến rất nặng nề, trái tim anh như đã chìm xuống đáy vực.
“Thần Hiên, không giấu gì cháu, chú không chắc lắm
Chú đã xem bệnh án của cậu ta, vị trí ban đầu của khối u này vốn đã rất đặc biệt
Hơn nữa5nếu chú không đoán nhầm, thì trong vòng một năm gần đây đầu cậu ta có khả năng từng bị va chạm mạnh, mới dẫn đến bệnh tình đột ngột trở nên nặng hơn
Cho dù là chủ đích thân chữa trị, chú cũng chỉ nắm chắc chưa đến 10%.”
Chưa đến 10%? Sắc mặt Phó Thần Hiến hơi tái, anh còn nhớ rất nhiều năm về trước, chú Allen cũng bị bệnh tương tự, và chú Peter cũng đã trở về ngay.
“Chú Peter, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Peter đảo mắt: “Cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào khác.” Ánh mắt Phó Thần Hiên lập tức sáng lên: “Cách gì ạ?” “Tìm Eden đến, hai chú cùng bắt tay chữa trị, có lẽ sẽ có thể nắm chắc 40%.”
40% nghe thì có vẻ không4cao, nhưng đó lại là một hy vọng rất lớn
Có điều, đã bốn, năm năm rồi không có tin tức gì về Eden, hiện giờ không ai biết ông ấy đang ở đâu cả.
“Chú Peter, có ai khác thay thế được không?” Anh không thể đảm bảo có thể tìm được Eden trong một thời gian ngắn, cũng không rõ liệu bệnh tình của Bùi Hạo có thể cầm cự được cho đến khi anh tìm thấy Eden không.
“Thần Hiên, sự khẳng định mà chú đưa ra là phương án chú cho là tốt nhất
Những người khác không phải là không được, có điều giữa chú và bọn họ không có sự ăn ý
Còn chú và Eden, tuy không được xem là chiến hữu thân thiết, nhưng dù sao cũng đã từng hợp tác nhiều lần
Một cuộc9phẫu thuật có mức độ khó như vậy, mức độ phối hợp giữa bác sĩ là rất quan trọng
Hơn nữa, trình độ y thuật của người khác sao có thể đánh đồng với Eden được?” Đúng vậy, trong hơn hai mươi mấy năm qua, Eden vẫn đang đi khắp thế giới, ông nghiên cứu tất cả các loại bệnh nan y, trình độ y thuật còn giỏi hơn cả Peter.
“Chú Peter, bệnh của anh cháu còn có thể cầm cự được trong bao lâu?” Anh cần biết mình có bao nhiêu thời gian để tìm người
“Tầm một tháng, cụ thể chú cũng không dám nói
Dù sao chú vẫn chưa gặp cậu ta, mọi kết luận đều là rút ra từ bệnh án.” “Vâng, cháu hiểu rồi
Chú Peter, phiền chủ quan tâm tới chuyện của anh cháu nhiều hơn, cháu sẽ đi tìm chú Eden ngay bây giờ.” Peter biết chắc trước sau gì mình cũng tránh không khỏi chuyện này, nếu đổi lại là người khác, xem xem ông có giúp không
Nhưng Phó Thần Hiên đã mở lời, vậy thì ông không thể không giúp được
Dù sao ông cũng chứng kiến anh lớn lên, cũng coi như một nửa là con của mình rồi: “Được rồi, chú sẽ chăm sóc cho cậu ta giúp cháu, ngày mai chú sẽ bay sang nước M.” Sau khi cúp máy, mặt mày Phó Thần Hiện vẫn đầy âu lo
Anh thử gọi điện thoại cho Eden, nhưng thật sự không ai nghe máy
Phần lớn tình hình là như thế, số điện thoại của Eden chỉ để trang trí thôi, gọi mười lần thì hết chín lần rưới đều không nghe
Eden chắc chắn là người tùy hứng nhất mà anh từng thấy
Cả đời ông không kết hôn, không vợ không con, gần như dành tất cả nhiệt huyết của mình vào sự nghiệp y học, phần lớn thời gian đều chu du khắp thế giới
Phó Thần Hiên nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi cho Bùi Hạo
Bùi Hạo đang ở nước M, lúc nhận được điện thoại của Phó Thần Hiên, mới đầu anh vẫn không hiểu, sau khi Phó Thần Hiên nói mấy câu, anh liền hiểu ra
“Anh Hạo, tại sao anh lại không nói với gia đình?” Tại sao anh lại giấu người nhà một chuyện nghiêm trọng như thế
Ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, anh không thể xuống bàn phẫu thuật, anh bảo mẹ anh phải làm sao, Bùi Nhất Ninh chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi.
“Thần Hiên, anh lên bàn phẫu thuật là chuyện thập tử nhất sinh, anh không muốn để ba mẹ lo lắng cho mình.” “Anh thật ích kỷ, anh Hạo, anh không nói cho ai biết cả
Lần này nếu không phải em vô tình biết được, có phải anh định đến khi lên bàn phẫu thuật cũng không báo cho người khác biết không?” Bùi Hạo trầm mặc, bởi vì những gì mà Phó Thần Hiên nói chính là ý định của anh.
Phó Thần Hiên thấy người ở đầu kia điện thoại không trả lời, thì biết ngay mình đã đoán đúng, con người hiện vẻ lạnh lẽo: “Anh Hạo, anh làm như vậy có từng nghĩ đến cảm nhận của mọi người không? Nếu anh thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cho rằng mọi người sẽ chấp nhận nổi sao? Từ nhỏ em đã rất sùng bái anh, bởi vì anh thông minh, anh làm chuyện gì cũng suy nghĩ trước sau, rất chín chắn
Nhưng anh, lần này anh làm vậy, em không thể nào tán thành, cũng không thể nào hiểu được.” Bùi Hạo vẫn lặng thinh, chỉ có thể thông qua hơi thở yếu ớt của anh mới biết rằng anh vẫn đang lắng nghe.
“Anh Hạo, tạm thời hoãn ca phẫu thuật lại đi
Em đã hỏi chú Peter rồi, chỉ cần tìm thấy chú Eden, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật có thể lên đến 40%, anh hãy chờ em.”
Ánh mắt Bùi Hạo lập tức sáng ngời
Thật ra anh đã ôm tâm lý đối mặt với cái chết, và cũng mang tâm lý của một con bạc, anh đang cược
Ca phẫu thuật này chính là một ván cờ, nếu thắng, anh sẽ có thể sống sống yên ổn hết nửa đời còn lại
Nếu thua, anh sẽ về với đất tổ
Trước khi đến, anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, di chúc cũng đã lập xong cá rôi.
“Thần Hiên, cậu nói thật sao?” Bùi Hạo không muốn chết, anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm, sao anh có thể muốn chết chứ? Trước đây khi vừa phát hiện ra bệnh, anh đã không tin vào chẩn đoán của bác sĩ, cứ nghĩ liệu có phải kiểm tra sai không
Vì thể đổi sang mấy bệnh viện khác nữa, kết quả vẫn nhận được kết luận tương tự, có điều khi đó vẫn chưa nghiêm trọng như bây giờ
Mặc dù không có lợi đối với phẫu thuật, nhưng uống thuốc cũng có thể kiểm soát được
Hơn nữa, mấy năm qua anh uống thuốc, quả thực bệnh tình của anh cũng không có chuyển biến xấu, nhưng hiệu quả trị liệu cũng không rõ rệt.
Ai ngờ vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn vào một năm trước lại khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn.
“Anh Hạo, sao anh có thể đùa với em chuyện như này?” Phó Thần Hiên không vui, anh vẫn đang tức giận vì chuyện Bùi Hạo giấu giếm bệnh tình của mình
Nếu không phải hiện giờ Bùi Hạo đang bệnh nặng, lại còn ở nước ngoài, anh đảm bảo sẽ cho anh ấy một trận.
Anh đột nhiên nhớ ra, vào hôm sinh nhật ba anh, Bùi Hạo đã trốn trong phòng bếp uống thuốc, mà người này lại còn gạt anh đó là vitamin
Ha, vậy mà anh cũng ngốc nghếch tin thật.
Bùi Hạo biết trong chuyện này mình làm vậy là không đúng, Phó Thần Hiên tức giận cũng phải, nên không so đo với lời nói của anh.
“Thần Hiên, chuyện này anh vẫn mong cậu có thể...”
“Anh đừng mơ, em sẽ không giấu giếm chuyện này thay anh đâu
Em nhất định sẽ nói cho dì biết!” Phó Thần Hiên ngắt lời anh, trực tiếp chặn miệng anh
Ca phẫu thuật này của Bùi Hạo có tính mạo hiểm quá cao, hễ bất cẩn là có thể sẽ không trở về được nữa
Nếu giấu người nhà, phẫu thuật thành công thì còn tốt, nhưng nếu thất bại, vậy Phó Thần Hiến anh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ
Trách nhiệm này anh không gánh nổi, cũng không muốn gánh
Bùi Hạo nghe vậy thì trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi mở miệng: “Anh sẽ đích thân gọi điện thoại nói với mẹ anh, anh chỉ muốn em giấu Quả Quả giúp anh
Anh không muốn cô ấy lo lắng.” Phó Thần Hiên ngẩn ra: “Anh Hạo, thật ra anh thích Quả Quả đúng không?” Bây giờ anh đã hiểu, lý do khiến Bùi Hạo từ chối Quả Quả hẳn là vì chuyện này.
Bùi Hạo không phủ nhận, chỉ nói: “Nếu anh phẫu thuật thành công, anh sẽ tự mình nói cho cô ấy biết.”
“Vậy nếu không thành công thì sao? Anh định giấu con bé cả đời sao? Anh Hạo, anh đã từng nghĩ tới, nếu như sau này Quả Quả biết anh thích con bé, nhưng vì bị bệnh tật mà không dám ở bên nó, sau khi nó biết nó sẽ ân hận đến mức nào? Cho dù khi đó con bé đã kết hôn, thì chuyện này cũng sẽ trở thành nỗi nuối tiếc cả đời của con bé.” Càng nghiêm trọng hơn nữa, có thể nó sẽ trở thành vết thương khó mà lành trong lòng Quả Quả
Theo thời gian dần trôi, vết thương này chẳng những không thể khép lại, mà trái lại còn có thể sưng viêm nhiễm trùng.
“Anh Hạo, tính tính Quả Quả có vẻ phóng khoáng, vô tư vô lo, nhưng thật ra lại tinh tế mẫn cảm, lo nghĩ quá nhiều
Em biết, anh giấu con bé cũng là lời nói dối có thiện ý, là vì tốt cho con bé, nhưng đây chỉ là cái tốt mà anh nghĩ vậy thôi
Anh có từng hỏi thử xem bản thân Quả Quả có bằng lòng bị anh dối gạt hay không?”
“Thần Hiên, anh đã từng nghĩ tới những điều em nói
Cô ấy không biết, anh chết rồi, có thể cô ấy sẽ đau buồn một thời gian, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi.” Bùi Hạo nghĩ như vậy.
“Anh Hạo, đó là suy nghĩ của anh, anh không nên quyết định thay Quả Quả.”
Cơn giận trong lòng Phó Thần Hiển tăng vọt, thật sự không có tâm trạng phân tích cho Bùi Hạo kiểu nữa, vì vậy nhanh chóng cúp máy.
Phó Thần Hiến lại gọi cho Eden lần nữa, nhưng vẫn trong trạng thái tắt máy
Anh ngồi trong phòng làm việc hồi lâu, nhìn xuyên qua cửa kính của văn phòng, có thể nhìn thấy Quả Quả đang vùi đầu làm việc
Có lẽ vì nhận ra ánh mắt của anh, cô bỗng ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi mỉm cười thật tươi với anh
Phó Thần Hiên nghĩ ngợi một chút, sau đó đứng dậy cầm chìa khóa đi ra ngoài
“Quả Quả, anh có việc về nhà một chuyến, nếu không có chuyện gì, thì em tan ca sớm đi nhé.” Quả Quả gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.