*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không phải em mới nói tối nay sẽ nói di hấp cá cho em sao?” Phó Thần Hiên vô tình vạch trần cô.
Phó Thư Nghệ chẳng hề xấu hổ, cô cười tủm tỉm: “Cá hấp lúc nào cũng ăn được, cơm của anh thì không vậy nha.” Phó Thần Hiên bất đắc dĩ, anh keo kiệt như vậy khi nào chứ? “Anh, hay là anh muốn hẹn hò với chị ấy? Có em nên không tiện?”
“Nói bậy bạ gì vậy, chỉ là bạn bè cùng nhau ăn bữa cơm thôi, em muốn đi thì đi đi.” Phó Thần Hiên đuổi người
Phó Thư Nghệ cười ha ha, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia giảo hoạt, bạn bè à, có vài người không nghĩ vậy đâu
Phó Thần Hiên dẫn theo em gái đi đón Lâm Tĩnh,3Lâm Tĩnh vừa định mở cửa ghế lái phụ thì thấy Phó Thư Nghệ cười híp mắt nhìn cô, Lâm Tĩnh hơi khựng lại một chút rồi mở cửa phía sau.
Phó Thư Nghệ quay đầu cười: “Chị Lâm Tĩnh, không ngại em đi ăn nhờ bữa cơm chứ?” Lâm Tĩnh cười nhẹ: “Tất nhiên là không.” Phó Thư Nghệ hài lòng: “Anh, em muốn ăn cá kho.” Phó Thần Hiên không trả lời mà hỏi qua ý Lâm Tĩnh: “Cậu muốn ăn gì?” “Vậy ăn cá kho đi, tớ cái gì cũng được.” Lâm Tĩnh dịu dàng nói
Phó Thư Nghệ bĩu môi, đúng là vô vị.
Đến nhà hàng, dĩ nhiên là Phó Thư Nghệ ngồi bên cạnh Phó Thần Hiên, anh nhìn Lâm Tĩnh một cái: “Cậu mới đi một chuyển sao về lại gầy1như thế?” So mới lần gặp trước hình như gầy đi kha khá.
Lâm Tĩnh cười: “Tớ đang giảm cân.”
“Chị Lâm Tĩnh, chị đã gây rồi, không cần giảm nữa đâu, giảm nữa là thành Bạch Cốt Tinh đó.” Phó Thư Nghệ xen vào một câu.
“Phụ nữ mà, sao ai lại chê mình gầy được.”
“Thư Nghệ nói đúng, bây giờ cậu đã rất gầy rồi, đừng giảm nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe.” Phó Thần Hiên nói, bây giờ nhìn Lâm Tĩnh thật sự hơi tiều tụy.
Lâm Tĩnh cười trừ, không nói gì
Trong lúc ăn, Lâm Tĩnh rất ít nói, cơ bản đều là Phó Thư Nghệ nói chuyện với hai người, đa phần là nói với Phó Thần Hiên: “Chị Lâm Tĩnh, tuổi của chị xấp xỉ anh em nhỉ, chị có người trong lòng3chưa?” Lát sau, Phó Thư Nghệ giống như vô tình hỏi
Lâm Tĩnh hơi khựng lại rồi lắc đầu: “Vẫn chưa.” “Chị Lâm Tĩnh, chi xuất sắc như thế, chắc người theo đuổi chị rất nhiều ấy nhỉ, chẳng lẽ không có ai khiến chị động lòng sao?” Lâm Tĩnh lắc đầu: “Hiện tại chị không có hứng với yêu đương, chỉ muốn làm tốt công việc của mình.”
“Ừ.” Phó Thư Nghệ hình như nghĩ tới chuyện gì đó nhìn Lâm Tỉnh một cái, rõ ràng là thích anh trai mình, nhưng lại làm ra vẻ không muốn nói ra, có ý gì đây? Có điều như vậy cũng tốt, cô cũng không thích Lâm Tĩnh qua lại với anh trai mình, không phải Lâm Tĩnh không tốt, chỉ là cô có cảm giác, đối phương3khiến người ta thấy rất áp lực, đầy năng lượng tiêu cực, Phó Thư Nghệ cũng không thích người lúc nào cũng có vẻ tiêu cực
Tuy rằng Lâm Tĩnh cũng không lộ rõ ra ngoài, nhưng Phó Thư Nghệ là người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, từ lần đầu gặp Lâm Tĩnh, cảm giác đó đã xuất hiện trong lòng cô, sau lại tiếp xúc vài lần thì càng chắc chắn hơn
Có điều, nếu Lâm Tĩnh với anh trai mình chỉ là bạn bè thì cô không có ý kiến gì.
Dùng bữa xong, Lâm Tĩnh đi trước, Phó Thần Hiên bất đắc dĩ nhìn em gái mình: “Đường Đường, có phải em có chuyện gì hiểu lầm Lâm Tĩnh không?” Phó Thư Nghệ không hiểu: “Hả, hiểu lầm? Đâu có.” Cô9hiểu lầm Lâm Tĩnh khi nào.
“Hình như em không thích cô ấy.” Bình thường em gái mình là kiểu người thế nào, anh hiểu rất rõ, anh chỉ nhìn một cái là biết cổ có thích hay không.
“Không phải em đã nói rồi sao? Đúng là em không thích chị ấy.”
“Có thể nói cho anh biết tại sao không?” Phó Thần Hiên khó hiểu, Lâm Tĩnh cư xử thân thiện với mình như thế, sao lại đắc tội nhóc con này
Phó Thư Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ: “Đại khái là không hợp thôi.” Phó Thần Hiên nhíu mày, vươn tay gõ cốc một cái lên đầu cô: “Nói thật.” Phó Thư Nghệ ôm trán, vẻ mặt oan ức: “Anh dám đánh em, em phải mách ba, hừ.” Phó Thần Hiên lẳng lặng nhìn cô diễn, vừa rồi anh cũng không dùng sức: “Nếu em không nói thì sẽ đánh thật.”
Phó Thư Nghệ bĩu môi: “Đồng chí Tiểu Phó, anh như vậy là không đúng, em gái là để nâng niu.”
“Em cứ nói nhảm nữa đi.”
“Được rồi, chỉ là cảm thấy không khí quanh chị ấy quá tiêu cực, quá nặng nề, âm u.” Phó Thần Hiên nhíu mày: “Em hình dung kiểu gì vậy?” Con gái nhà người ta bình thường, sao qua miệng cô lại như bà mo vậy
Phó Thư Nghệ nhún vai: “Do anh bắt em nói thật còn gì, bây giờ anh lại không tin, anh đúng là khó hầu mà
Được rồi, em muốn về nhà, mau đưa em về.”
Phó Thần Hiên lái xe, dọc đường còn suy nghĩ những lời Phó Thư Nghệ nói, anh không biết bầu không khí quanh Lâm Tĩnh lại đầy tiêu cực, có điều anh vẫn nhìn ra được Lâm Tĩnh có tâm sự, cho dù cố giấu giếm tốt cỡ nào thì trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra vẻ mặt u sầu, hình như cô không vui lắm.
“Anh, anh và chị ấy đã hơn hai mươi năm không gặp, lúc anh thấy chị ấy thì còn cảm giác như trước không?” Phó Thư Nghệ tò mò.
Phó Thần Hiên suy nghĩ rồi lắc đầu: “Cảm giác chắc chắn không giống, thời gian đã qua lâu như thế, con người sẽ thay đổi.” Lâm Tĩnh thay đổi rất lớn.
“Hiện tại anh và cô ấy chỉ là bạn bè, sau này em cần không tỏ ra kỳ quái như thế.”
“Nhưng tình cảm người ta với anh lại không phải bạn bè.” Phó Thư Nghệ lẩm bẩm, Phó Thần Hiên không nghe rõ, hỏi lại thì cô chỉ lắc đầu: “Em làm gì tỏ ra kỳ quái với chị ấy
Cô gái đang tuổi thanh xuân xinh đẹp, đáng yêu như em, với ai cũng thân thiện hòa đồng, sao anh lại dùng từ kỳ quái để tả em.”
“Thư Nghệ
Phó Thư Nghệ giơ tay đầu hàng: “Được được được, em biết rồi, sau này em sẽ dịu dàng săn sóc chị ấy, tươi cười chào đón, được chưa.” Phó Thần Hiên bất đắc dĩ nhìn cô một cái, anh không nói gì nữa, có điều lại ghi nhớ lời cô trong lòng, anh cứ nghĩ liệu Lâm Tĩnh có phải đã gặp chuyện gì không, lần sau lại hỏi cô ấy vậy.
Vì hôm nay có Phó Thư Nghệ đi cùng, Lâm Tĩnh cũng ăn không ngon lắm, nên hôm sau Phó Thần Hiên lại một mình mới Lâm Tĩnh dùng cơm
“Tĩnh Tĩnh, cậu có tâm sự gì sao?” Sau khi Lâm Tĩnh về thì hình như lại càng trầm tĩnh hơn.
Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh: “Đâu có, sao tớ lại có tâm sự gì được, có lẽ gần đây công việc quá mệt thôi, sức khỏe cũng có chút không chịu nổi.” Cô nghĩ đến chuyện Phó Thần Hiên nói cô quá gầy.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta là bạn bè, nếu cậu có chuyện gì cần anh giúp, có thể nói với tớ, nếu có thể, tớ chắc chắn sẽ giúp.” Phó Thần Hiên thật lòng nói.
Lâm Tĩnh yên lặng nhìn ánh mắt anh, trong lòng như say, vừa định lên tiếng thì điện thoại của Phó Thần Hiên reo, vừa bắt máy thì sắc mặt anh lập tức thay đổi.