*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống, cầm sách lên, tỏ thái độ “Tôi phải đọc sách, anh có thể đi rồi”, nhưng ánh mắt kia lại chỉ dừng tại một trang sách, còn về nội dung, Cố Thanh Trúc bày tỏ, cô không biết gì cả.
Phó Thần Hiên cũng không vạch trần cô, mà chỉ nói: “Anh phải về công ty một chuyển, tối sẽ đến tìm em.” Cố Thanh Trúc gật đầu qua quýt: “Ừ, biết rồi.” Phó Thần Hiên giơ tay xoa mặt cô rồi đứng dậy rời đi
Cố Thanh Trúc ngẩng đầu khởi trang sách, sờ gương mặt vẫn nóng hầm hập của mình, sau đó cười khẽ
Hiện giờ, mỗi ngày Phó Thần Hiên cũng chỉ đến công ty hai ba tiếng, thậm3chí có khi cả ngày cũng không xuất hiện
Nếu không nhờ anh có một đội ngũ nhân viên ưu tú, làm việc ăn ý, dù anh không có mặt, công ty cũng có thể vận hành bình thường, thì với thái độ mặc kệ, ông chủ mà đi làm bữa đực bữa cái như anh, công ty nhất định đã đóng cửa từ lâu
William đang thảo luận vấn đề kỹ thuật với Lý Mông, vấn đề này anh ta đã nghiên cứu ba bốn ngày mà vẫn nghĩ không ra, trình tự vẫn bị lỗi, thật sự nan giải
Vừa thấy Phó Thần Hiên tới công ty, ánh mắt anh ta liền sáng lên, lập tức kéo anh qua: “Cậu tới thật đúng lúc, mau giúp tôi xem1mấy dòng số hiệu này đi.”
Vì vậy, Phó Thần Hiên còn chưa kịp tới cửa phòng làm việc của mình đã bị kéo đi làm việc, suốt ba tiếng mới xong
William chỉ thấy tay Phó Thần Hiên lướt nhanh trên bàn phím, lúc thì cau mày, lúc lại tỏ ra đã hiểu, vẻ mặt cực kỳ sinh động
Gõ xong dòng mã cuối cùng, tay Phó Thần Hiên rời khỏi bàn phím: “Được rồi, cậu thử lại xem, lần này chắc không có vấn đề gì nữa đâu.” William chân thành tha thiết nhìn Phó Thần Hiên, giống như đang nhìn người yêu của mình, làm Phó Thần Hiên nổi hết da gà, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu làm gì đấy?”
William cười ha ha: “Thần Hiến, cậu nói3xem, cậu làm quản lý làm gì, trực tiếp làm lão đại bộ phận phát triển của chúng tớ tốt biết bao nhiêu, thật sự lãng phí tài năng của cậu quá.” Phó Thần Hiên nửa cười nửa không: “Vậy cậu đi lo chuyện phát triển của công ty trong tương lai đi nhé?” Nếu có thể yên tâm viết mã, anh cũng rất sẵn lòng.
Vẻ mặt William cứng đờ, cười ha ha: “Hay là cậu cứ tiếp tục làm đi, tớ vẫn thích hợp với chuyện chuyên tâm khai thác hơn.” Nhóm anh ta chỉ am hiểu về phương diện kỹ thuật, chuyện quản lý và phát triển công ty đều là Phó Thần Hiên lo liệu, ai bảo người này thông minh chứ
Lý Mông khinh3bỉ nhìn anh ta, đức với chả hạnh
Phó Thần Hiên trở lại văn phòng, Lý Mông theo anh vào, thầy Phó Thần Hiên nhìn mình, anh ta bèn hỏi: “Lão đại, ừm, Nam Yên đâu rồi?” Quả Quả đã không đi làm mấy ngày, gọi điện thoại cho cô cũng không ai bắt máy.
“Ở nước ngoài rồi.” “Cô ấy ra nước ngoài làm gì? Du lịch à?” Lý Mông truy hỏi
Phó Thần Hiên Tỉnh Tĩnh nhìn anh ta: “Cậu nghĩ sao?” Lý Mông bị Phó Thần Hiên nhìn đến mất tự nhiên, có điều biết Phó Thần Hiên chỉ xem Quả Quả là em gái, nên bình tĩnh nói: “Nếu tôi biết thì đã không hỏi cậu rồi.”
Phó Thần Hiên nhìn thấu tình cảm của của Lý9Mông, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bạn trai cô ấy nằm viện, cô ấy đang chăm sóc bạn trai.” Vẻ mặt Lý Mông cứng đờ: “Cô ấy đã có bạn trai rồi à? Tôi chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc cả.” “Cô ấy kín tiếng.” Phó Thần Hiên không nhiều lời, chỉ cần gạt bỏ ý nghĩ trong đầu Lý Mông là được
Lý Mông hơi thất vọng, anh ta mới vừa nhận ra mình thích Quả Quả, định chờ Quả Quả đi làm lại thì sẽ theo đuổi cô, kết quả người ta đã có bạn trai
Lần đầu tiên trong đời biết rung động, vậy mà còn chưa kịp nở đã bị bóp chết như thể, Lý Mông không khỏi đau lòng
Phó Thần Hiên vỗ vỗ vai cậu bạn: “Trên đời không thiếu hoa thơm mà.” Lý Mông cười còn khó coi hơn khóc: “Lão đại, tôi còn có việc, ra ngoài trước đây.” Phó Thần Hiên lắc đầu, đồng tình nhìn theo bóng lưng Lý Mông
Có điều, anh biết tính Lý Mông nên không hề lo lắng
Xử lý hết xong việc còn lại rồi rời khỏi công ty
Anh còn phải về nhà một chuyến, đã mấy ngày không về nhà rồi
Hôm nay, đúng lúc Phó Thư Nghệ cũng ở nhà, nằm trên sô pha, trong tay cầm điện thoại di động, không biết đang trò chuyện với ai mà cứ cười khúc khích
Thấy anh trở về cũng chỉ bắt chuyện một câu, giọng điệu chọc ghẹo: “Wow, anh, anh nỡ lòng rời xa chị Thanh Trúc à?” Phó Thần Hiên không để ý đến lời trêu chọc của cô, mà chỉ hỏi: “Mẹ đâu?” Phó Thư Nghệ chỉ ra ngoài: “Ở nhà kính trồng hoa đấy
Anh, anh để chị Thanh Trúc ở bệnh viện một mình sao?”
“Em đang nói chuyện với ai đấy?” Phó Thần Hiên không đáp mà hỏi ngược lại, cười gian xảo.
Phó Thư Nghệ không rõ ý anh mình, thuận miệng đáp: “Bạn em”
“Dạo này Tuấn Nam có liên lạc với em không?” Phó Thần Hiên lơ đãng hỏi
Phó Thư Nghệ khẽ khựng lại: “Không, khi không anh ấy liên lạc với em làm gì.” Phó Thần Hiên yên tâm, đi đến nhà kính trồng hoa tìm Thẩm Thanh Lan
Thẩm Thanh Lan đang cắt tỉa cành hoa, nhà kính trồng hoa đã rộng hơn trước kia, hoa cỏ cây cảnh cũng nhiều loại hơn, rất nhiều trong số này đều là của Phó lão gia lúc sinh thời để lại, một số ít là sau này bà mua thêm.
“Mẹ.” Phó Thần Hiên gọi
Thẩm Thanh Lan ừ một tiếng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Thanh Trúc đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đã đỡ rồi, con về lấy mấy bộ quần áo.” “Ừm.” Thẩm Thanh Lan không có ý kiến gì, có lẽ nếu là người khác thì sẽ hơi khó chịu khi thấy con trai của mình đối xử quá tốt với con dâu tương lai như thế, cảm thấy con trai mình bị người khác cướp mất, trong lòng khó chịu thì sau này con gái người ta gả vào, có khi còn làm khó làm dễ
Có điều, tình trạng đó sẽ không bao giờ tồn tại ở bà
Con trai thật lòng yêu thương vợ, muốn cưng chiều thế nào thì cưng chiều thế ấy, chỉ cần không làm chuyện sai trái, không làm tổn thương người khác, bà đều là không có ý kiến.
“Mẹ
Con định chờ sau khi Thanh Trúc xuất viện thì sẽ dẫn cô ấy về nhà, chính thức ăn cùng gia đình mình một bữa cơm, mẹ thấy thế nào?” Tuy Cố Thanh Trúc vẫn chưa thể xuất viện nhanh như vậy, nhưng Phó Thần Hiên muốn có được sự đồng ý của ba mẹ trước
“Được chứ, lúc nào đến thì gọi điện về nhà báo trước một tiếng, con bé thích ăn gì thì nói rõ với dì giúp việc, để dì ấy có thời gian chuẩn vài món con bé thích.” Thẩm Thanh Lan sảng khoái đồng ý
Chỉ cần con trai đã suy nghĩ kỹ càng, bà chắc chắn sẽ không phản đối
Dù sao đó cũng là người sẽ ở bên con trai cả đời, chứ không phải ở cùng bà.
Phó Thần Hiên cười, đi đến choàng vai Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, mẹ thật tốt.” Mẹ anh thật sự là một người mẹ tâm lý, hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con cái
Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều chuyện đều là do anh muốn làm sao thì làm vậy, bà chỉ đưa ra một vài ý kiến thích hợp hay lời khuyên, chứ không can thiệp nhiều
Thậm chí, có lúc anh nhìn lại người khác còn cảm thấy Thẩm Thanh Lan dung túng anh hơi quá.
Thẩm Thanh Lan vỗ vỗ tay con trai: “Bớt nịnh nọt, lấy kéo phụ mẹ một tay đi.” Trong nhà quá nhiều hoa cảnh, phải mất không ít thời gian chăm chút chúng
“Vâng.” Phó Thần Hiên cười tủm tỉm, xoay người đi lấy kéo, cắt tỉa cành lá với mẹ.