*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh mời một dì giúp việc cho em, di ấy sẽ chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày của em.” Phó Thần Hiên vừa dọn đồ cho Cố Thanh Trúc, vừa nói
Thật ra anh muốn bàn bạc với cô chuyện sống chung, nhưng anh biết người nào đó sẽ không đồng ý.
Cố Thanh Trúc sững sờ, sau đó mím môi: “Không cần, em có thể ở tạm khách sạn, mấy ngày nữa đi thuê nhà là được.” Cô không có nhà cửa ở thủ đô, nhưng Tổng Băng lại có không ít
Có điều, tài sản của Tổng Bằng không thuộc về cô
Khi cô khôi phục lại thân phận Cố Thanh Trúc thì cũng đã giao nộp lại tất cả tài sản của Tổng Băng.
Mà hiện giờ, Cố Thanh Trúc3chỉ là một quân nhân bình thường, hưởng chút tiền lương của quân đội, làm sao có thể mua nhà ở thủ đô được.
Phó Thần Hiên lạnh nhạt nhìn cô, vẻ mặt bất mãn: “Em nhất định phải rạch ròi với anh như vậy sao?” Hai người đã người yêu của nhau, chỉ ở lại nhà của anh mà cũng không được à?
Cố Thanh Trúc nghĩ ngợi một lúc, thấy hình như cũng phải, đây là bạn trai của mình, ở lại nhà của anh thôi mà, cần gì phải kiểu cách: Được rồi, em nghe anh.” Phó Thần Hiên vốn đã chuẩn bị tinh thần thuyết phục cô một thời gian, không ngờ thái độ của người này lại chuyển biển nhanh như vậy, nên hơi ngẩn người,1sau đó rất hài lòng.
Căn hộ này ngày nào cũng có người đến quét dọn, dù sao thỉnh thoảng anh cũng ở lại đây, đồ dùng sinh hoạt rất đầy đủ, đã định cho Cố Thanh Trúc đến ở từ lâu, cho nên ngay cả đồ dùng hằng ngày anh cũng đã chuẩn bị xong.
Phó Thần Hiên xách đồ đi thẳng vào phòng ngủ chính, Cố Thanh Trúc cau mày: “Em ngủ ở phòng cho khách là được rồi.” “Bảo em ở đâu thì ở đấy đi.” Phó Thần Hiên tức giận, thật không thích cái tính rạch ròi của người này
Cố Thanh Trúc ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn anh: “Em phát hiện, bốn năm không gặp, anh đúng là càng lúc càng nóng tính” Trước đây3anh hòa nhã biết bao
“Còn không phải bị em chọc giận sao.” Phó Thần Hiên hừ lạnh
Ở một số phương diện, người này rất cứng nhắc, đợi mình nổi giận mới chịu nghe theo
Cố Thanh Trúc hừ nhẹ, xấu thì thừa nhận xấu tính đi, cô cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu.
Nhìn thấu ý nghĩ qua ánh mắt của cô, người nào đó phẫn hận hừ một tiếng, kiêu ngạo quay đầu đi, nhưng vẫn lấy từng bộ đồ của cô treo vào tủ quần áo
Tủ quần áo rất lớn, một nửa là quần áo chưa kịp lấy đi của anh, nửa kia treo đầy quần áo của nữ, tất cả đều chưa cắt mác, là do anh chuẩn bị từ trước
Cố Thanh Trúc nhìn những trang phục3treo trong tủ quần áo mà hơi sững sờ: “Sau khi vết thương của em lành thì em sẽ quay về quân đội.” Bình thường ở quân đội đều phải mặc quân trang, không có cơ hội mặc quần áo thường ngày.
“Bây giờ em còn đang trong thời gian nghỉ dưỡng, hơn nữa ngày nghỉ của em vẫn còn ba tháng.” Phó Hoành Dật cảm thông cho cô nằm vùng khổ cực quanh năm, cho nên ngoài thời gian nghỉ dưỡng thương ba tháng, còn cho cô nghỉ thêm một tháng, điều này tất nhiên cũng có chút tình cảm cá nhân, để hai người có nhiều thời gian chung đụng hơn
Về phương diện đấu võ mồm, Cố Thanh Trúc tuyệt đối không nói lại Phó Thần Hiên, cho9nên cố hết sức sáng suốt mà lựa chọn im lặng.
“Ngày mai em phải về quân đội một chuyến.” Cố Thanh Trúc nói
Thứ nhất là để báo cáo, thứ hai là để tiếp nhận thẩm tra của quân đội
Chuyện này vốn đã nên làm lúc cô nằm viện, nhưng Phó Hoành Dật đã giúp cô hoãn lại
Dù sao cũng là con dâu tương lai của mình, chuyện nhỏ như một cái nhấc tay.
“Được, anh sẽ đưa em đến cổng quân khu.” Phó Thần Hiên cũng biết đây là chuyện bắt buộc
Mặc dù cha anh đã là Tư lệnh Quân khu thủ đô, nhưng cũng không thể vì tình riêng mà làm việc không theo quy tắc
Cơm tối vẫn là do Phó Thần Hiên làm, mùi vị rất bình thường, nhưng Cố Thanh Trúc vẫn rất thích
Mỗi lần Phó Thần Hiên nấu nướng, thì cô lại ăn nhiều hơn bình thường.
“Dùng chút canh đi, dì giúp việc nhà anh nói canh xương này rất tốt cho người bị gãy xương.” Phó Thần Hiên đặt một bát canh xương lớn ở trước mặt Cố Thanh Trúc
Vì bồi bổ cho cô, thời gian này anh đã nhờ dì giúp việc ở nhà chỉ dạy rất nhiều
Canh được hầm mấy tiếng, cực kỳ ngon, Cố Thanh Trúc uống liên tục hai bát
Cô bỏ bát xuống, sờ bụng mình: “Em không ăn nổi nữa.”
“Vậy chúng ta xuống dưới tản bộ cho dễ tiêu đi.” Cố Thanh Trúc: “...” Bây giờ cô vẫn chưa thể đi được, người dễ tiêu cũng có phải cô đâu
Có điều, Phó Thần Hiên muốn sao thì làm vậy
“Sắp đến Tết rồi, Tết năm nay em theo anh về nhà nhé.” Mặc ấm cho Cố Thanh Trúc xong, Phó Thần Hiên vừa đẩy cô xuống tầng dưới, vừa nói
Người thân của Cố Thanh Trúc đều đã qua đời, dù về nhà cũng chỉ có một mình
Hơn nữa đến tết vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, cần phải có người chăm sóc.
Cố Thanh Trúc hơi ngập ngừng: “Có được không?” “Có gì mà được với không được, em đã gặp ba mẹ và em gái anh rồi mà, anh còn một đứa em trai nữa, chắc hẳn em cũng đã gặp mặt.”
Cố Thanh Trúc nhớ tới cái đêm gặp mặt Phó Thư Nghệ và Phó Thư Thần ở ngõ sau của quán bar rồi nở nụ cười: “Tính tình của em trai anh rất giống Tư lệnh Phó.” Đều ăn nói rất thận trọng.
“Nó giống ba anh nhất, chẳng những tướng mạo mà còn cả tính cách nữa.” Cũng bởi vì như vậy, nên lần nào chú Allen gặp Thư Thần cũng tỏ ra ghét bỏ, làm mấy người bọn anh thấy mà buồn cười
Chuyện cứ được quyết định như vậy, Tết năm nay Cố Thanh Trúc sẽ đến nhà Phó Thần Hiên ăn Tết với tư cách bạn gái của anh, xem như anh chính thức dẫn cô về nhà ra mắt phụ huynh.
Tới mùa đông vẫn rất lạnh, cho nên Phó Thần Hiên và Cố Thanh Trúc chỉ đi dạo gần nửa vòng rồi quay về, kết quả là gặp Lâm Tĩnh ở dưới tầng nhà mình.