*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Vẻ mặt Phó Hoành Dật rất nghiêm nghị
Phó Thư Nghệ trợn mắt rồi đáp: “Biết ạ.” Phó Hoành Dật thấy động tác nhỏ của cô, cười đầy ẩn ý: “Ba bảo con phải về nhà lúc mấy giờ?” Vai Phó Thư Nghệ run lên, nụ cười này của ba cô thật đáng sợ
Cô đứng thẳng người, không dám cợt nhả nữa, thái độ thành khẩn, nói: “Ba, con sai rồi.” Nói xong, còn nhìn Phó Hoành Dật bằng ánh mắt đáng thương
Phó Hoành Dật hơi nhấc mí mắt: “Sai ở đâu?” “Sau này con cam đoan sẽ về đến nhà trước mười giờ.” Phó Thư Nghệ giơ tay lên hứa hẹn
“Phó Hoành Dật,3anh định ngồi dưới này cả đêm sao?” Thẩm Thanh Lan tựa vào lan can tầng hai, thản nhiên hỏi
Phó Hoành Dật ngẩng đầu nhìn vợ, rồi lại nhìn con gái, ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó đứng dậy: “Lên ngay.” Phó Thư Nghệ mừng rỡ, đúng là mẹ cô tốt nhất
Cô len lén nháy mắt với Thẩm Thanh Lan mấy cái
Phó Hoành Dật đi ngang qua cô, giơ tay cốc lên trán cô một cái.
Trán Phó Thư Nghệ lập tức đỏ ửng
Cô ấm ức nhìn ba, có cần gõ mạnh vậy không
Thẩm Thanh Lan xoay người trở về phòng, làm như không hề thấy ánh mắt lên án của con gái
Phó Thư Nghệ thấy cửa phòng của ba mẹ1đã đóng lại, mới lề mề đi lên tầng, sau đó thì nhìn thấy anh cô đang tựa vào cửa phòng, mang vẻ mặt xem kịch vui
Phó Thư Nghệ tức giận, thật là không có lòng yêu thương em gái, chỉ trơ mắt nhìn cô bị ba dạy dỗ: “Anh, sao anh lại không xuống giúp em.” Cô bĩu môi, rõ ràng không vui
“Ai bảo em về muộn.” Phó Thần Hiện tỏ ra thản nhiên
“Hừ, em đã hai mươi mốt tuổi, về muộn một đêm thì có làm sao? Hơn nữa, bây giờ mới mười một giờ rưỡi, cũng có khuya quá đâu.” Phó Thần Hiên lạnh mặt: “Em còn dám nói, anh hỏi em, trong quán bar đã xảy ra3chuyện gì?” Phó Thư Nghệ nhìn đi nơi khác: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ, em không hiểu anh nói gì cả.”
“Có cần anh nhắc cho em nhớ không? Hay để anh đi tìm ba nói cho ba nghe chiến tích quang vinh của em?”
Phó Thư Nghệ nghiến răng, đúng là xui xẻo, không ngờ lại bị Phó Thần Hiên biết thật, nhất định là do quản lý quán bar thông báo rồi, hừ, hôm nào cô sẽ chỉnh anh ta cho xem
Trong bụng Phó Thư Nghệ thầm ghi nợ anh quản lý quán bar.
“Anh, em không bị thương mà, là em đánh người khác.” Phó Thư Nghệ bĩu môi, cô không hối hận vì hôm nay đã đánh3người
Kẻ cặn bã như vậy, cô gặp đâu sẽ đánh đó.
Phó Thần Hiên bất đắc dĩ: “Em bảo anh phải nói sao với em đây, em không chịu thua thiệt là vì hôm nay em gặp được một kẻ trói gà không chặt, nhưng nếu gặp phải kẻ biết võ thì sao?”
Thầy cô giương mắt lên, Phó Thần Hiên lập tức biết cô muốn nói gì, bèn xua tay: “Với khả năng của em, gặp người bình thường thì tất nhiên không hề gì, nhưng nếu gặp phải người lợi hại thì sao? Đường Đường, núi này cao còn có núi khác cao hơn, còn chưa nói đâu xa, chỉ trong nhà ta, em chính là người yếu nhất.” “Cũng không9thể thấy chết mà không cứu mà, em không làm được.” “Không ai bảo em thấy chết mà không cứu cả, anh đang bảo em phải tự lượng sức mình
Còn nữa, em nghĩ lại đi, hôm nay may là còn ở địa bàn nhà mình, em cũng không biết động não, gọi bảo vệ, mà lại tự mình ra tay, có ngốc không chứ?” Phó Thư Nghệ bị Phó Thần Hiến mắng nhưng không cáu, chỉ cúi đầu ủ rũ: “Anh chị em ngốc, từ nhỏ anh đã chế em ngốc, anh không hề thương em gì cả.”
Phó Thần Hiến: “...” Anh còn chưa thương cô đủ sao? Cô đánh người thì sảng khoái rồi, còn mọi hậu quả đều do anh giải quyết, vừa rồi thấy cô bị mắng, còn cố ý đi tìm mẹ cứu giúp
Đứa em này đúng là không có lương tâm.
Anh tức giận xoa tóc cô rối và thành ổ gà: “Cút đi ngủ.” Phó Thư Nghệ lè lưỡi, ghét bỏ nhìn anh một cái, rồi hừ nhẹ, quay đầu rời đi
Cô không muốn ở chỗ này nữa, xoay người đi vào phòng mình
Phó Thần Hiển bất đắc dĩ lắc đầu, con bé này.
Hôm sau, Phó Thư Nghệ cố ý dậy muộn, nghĩ rằng chắc bây giờ ba cô đã đến quân khu rồi, như vậy sẽ không chạm mặt
Ai ngờ khi cô xuống tầng, thì ba cổ vẫn đang trong phòng khách, vững như núi thái sơn
Lúc này cô mới nhớ ra, ba cô đã được nghỉ phép, dù sao chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết.
Phó Hoành Dật ừ một tiếng, vẻ mặt thản nhiên, rủ mắt nhìn tờ báo trong tay, không hề ngước lên
Trong lòng Phó Thư Nghệ lo sợ, lẽ nào tối qua mẹ cô chưa dỗ được ba cô sao?
Phó Hoành Dật tất nhiên chưa đến nỗi giận con gái tới bây giờ, có điều muốn cho con bé này một bài học nhỏ, nên cố ý không để ý tới cô mà thôi
Phó Thư Nghệ cười tít mắt đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Hoành Dật, dựa người qua: “Ba, ba đang đọc gì vậy?” Phó Hoành Dật đang cầm một tờ báo quân sự, đọc say sưa
Phó Thư Nghệ nhìn một cái rồi dời mắt
Cô thật sự không có hứng thú với mấy thứ này.
“Ba, hôm nay trời thật đẹp, rất hợp để ra ngoài dạo đó.” Phó Thư Nghệ kiểm chủ đề để nói
“Tối qua ra ngoài còn chưa đủ sao? Thời gian ba không quản lý con, con đều ra ngoài chơi có phải không?” Phó Hoành Dật lạnh lùng nói.
Phó Thư Nghệ ngượng ngùng: “Đâu mà, ba, bình thường con rất ngoan
Hôm qua là trường hợp đặc biệt, con và anh Tuấn Nam đến Mị Sắc chơi, trùng hợp gặp bạn cùng phòng của con
Bọn con đưa cô ấy về nhà trước, nên con mới về muộn thôi.”
Phó Hoành Dật đặt tờ báo trong tay xuống, lẳng lặng nhìn con gái: “Con vừa nói con đi chơi với ai?” Ông hình như nghe thấy tên của đàn ông
Phó Thư Nghệ thầm than không xong rồi, vừa rồi bất cẩn nói lỡ miệng
Cô tỏ ra vô tội: “Đâu có ai, chỉ là một người bạn thôi ạ.”
“Là nam hay nữ?” Phó Hoành Dật truy hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn nét mặt con gái.
“Ba, là nam hay nữ thì cũng có sao
Con đã hai mươi mốt tuổi rồi, chỉ quen vài người bạn thôi mà, có cần chuyện gì cũng phải báo cáo hết không?” Phó Thư Nghệ hơi bất mãn
Ba và anh có quá nghiêm khắc, ngay cả bạn bè của cô là ai cũng tra hỏi
Khi còn bé thì cô không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ cô đã trưởng thành, ít nhiều cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Phó Hoành Dật sao có thể không nhận ra cô đang để tâm chuyện này, bèn thở dài: “Đường Đường, không phải ba muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của con
Nhưng mà bây giờ con còn nhỏ, lòng người lại phức tạp, có một số người biết mặt biết người nhưng không biết lòng
Ba chỉ là con sẽ bị gạt.”
Phó Thư Nghệ ôm lấy cánh tay ông, làm nũng: “Ba, con biết, nhưng con đã lớn rồi, có khả năng phán đoán đúng sai mà
Có một số chuyện trong lòng con rất rõ ràng.” Cô đang nghĩ không biết chuyện mà ba mình muốn nói có phải là chuyện về Lục Nhất Manh hay không
Trước đó cô không cảm thấy Lục Nhất Manh có vấn đề gì, thế nhưng hôm qua lại gặp Lục Nhất Manh ở trong Mị Sắc, cô có cảm giác là lạ
Không phải là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng mà đến tận bây giờ, cảm giác quái dị xuất hiện trong lòng cô vào lúc đó vẫn chưa hề biến mất.
Phó Hoành Dật cũng biết con gái mình hơi ngây thơ thôi chứ không ngốc, nói đến mức này đã đủ rồi
Ông hoàn toàn quên phải chất vấn việc tối hôm qua con gái ra ngoài chơi với nam hay nữ.
Vỗ nhẹ vào tay cô bé, Phó Hoành Dật dịu giọng nói: “Mau đi ăn sáng, sau này sáng sớm không được ngủ nướng ở trên giường nữa biết không?”
“Con biết rồi ba
Con đi ăn cơm trước nhé, con yêu ba nhiều lắm.” Phó Thư Nghệ làm động tác tay thành hình trái tim
Phó Hoành Dật cưng chiều nhìn cô nhảy nhảy nhót nhót đi về phòng ăn.
Thẩm Thanh Lan đi qua bên cạnh ông, cười khẽ
Tối hôm qua có người còn nói với bà là sáng sớm hôm nay sẽ hỏi con gái cho ra nhẽ, kết quả mới nói có dăm ba câu đã bị con gái dễ xong, đúng là giỏi giang quá nhỉ?! Phó Hoành Dật khẽ sờ mũi, còn cách nào khác đâu, vừa nhìn thấy gương mặt đó thì ông không nỡ phạt, không nỡ đánh, không nỡ mắng, ngoại trừ việc cưng chiều thì ông còn có thể làm gì nữa đây
Thẩm Thanh Lan dạy dỗ con cái vẫn luôn như vậy
Cho dù là con trai hay con gái thì bà đều nuôi thả, nhất là sau khi trưởng thành, bà lập tức sẽ buông tay để các con tự lập
Bà luôn tự biết rằng, chỉ cần phương hướng không sai lầm thì ngã một chút cũng chẳng sao
Bây giờ chúng vẫn còn trẻ, cho dù có ngã thì vẫn còn sức lực và dũng cảm để bò dậy lần nữa
Bà luôn cho rằng đóa hoa trong nhà kính sẽ không chịu được sự tàn phá của mưa gió
Vì vậy từ nhỏ đến lớn, Phó Thư Nghệ vẫn cảm thấy mẹ mình quá nghiêm khắc, ba tốt hơn nhiều
Thế nhưng nếu không có sự nghiêm khắc của Thẩm Thanh Lan, dựa theo mức độ cưng chiều con gái của Phó Hoành Dật, tám chín phần mười Phó Thư Nghệ đã trở thành một đại tiểu thư chỉ biết làm nũng rồi
Phó Thư Nghệ có thể trở thành con người ưu tú, được yêu thích như ngày hôm nay cũng phải kể đến công lao của Thẩm Thanh Lan.