*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư Nghệ, xin lỗi cậu.”
Phó Thư Nghệ xua tay: “Là chuyện này à? Không sao đâu, anh trai tớ biết rồi thì thôi, cũng không phải là chuyện không thể công khai, sớm muộn gì tớ cũng phải nói với anh ấy mà.”
“Thư Nghệ, cậu thật sự không giận tớ sao?” Lục Nhất Manh vẫn còn thấp thỏm và bất an
Phó Thư Nghệ lắc đầu: “Không đâu, chỉ vì một chút chuyện nhỏ như thế này mà tức giận, tớ là người dễ giận như vậy à?”
Lục Nhất Manh thở phào nhẹ nhõm, còn vỗ ngực một cái nữa: “Cậu không giận là tốt rồi, tớ còn sợ cậu sẽ giận tớ đó.” Phó Thư Nghệ mỉm cười, giống như vô ý mà nói: “Nhất Manh, tớ quên hỏi cậu, lúc nghỉ đông về nhà ấy, cậu đến Mị Sắc làm gì vậy?”
“Tớ vẫn thường nghe người ta nói3Mị Sắc là chỗ tiêu tiền có tiếng trong thủ đô, bên trong có đủ loại hình thức ăn uống vui chơi
Tớ mãi mà không có cơ hội đến, đúng lúc lần đó có một người bạn có thẻ hội viên nên mới dẫn tớ đi mở mang tầm mắt.”
Lời giải thích này cũng hợp tình hợp lý, Phó Thư Nghệ chỉ gật đầu, không bình luận gì thêm: “Đúng rồi, sau đó cái kẻ con ông cháu cha kia có làm khó cậu không?” Thân thể của Lục Nhất Manh đột nhiên cứng đờ, đáy mắt lóe lên sự thù hận rồi biến mất
Cô ta mím môi: “Không, người này còn không biết tớ là ai, có muốn gây phiền phức cho tớ cũng không được.” “Vậy thì tốt, tớ còn lo là người này sẽ trút giận lên cậu.” Phó Thư Nghệ tùy ý nói
Lục Nhất Manh1mỉm cười, cúi đầu nhìn vào quyển sách trong tay, thế nhưng không thể xem nổi dù chỉ là một chữ.
Tám giờ tối, trong quán bar Mị Sắc
Lúc Bạch Tuấn Nam đến phòng riêng, Phó Thần Hiên đã ở trong đó, trên bàn đặt một bình rượu
Bạch Tuấn Nam hơi nhướng mày: “Dáng vẻ này là muốn quyết chiến với tớ đến hừng đông sao?” Phó Thần Hiên mang vẻ mặt thâm trầm: “Không dám à?”
Bạch Tuấn Nam cười khẽ: “Có gì mà không dám
Cậu muốn uống, đương nhiên là tớ sẽ hết sức theo cùng.”
Phó Thần Hiên trực tiếp đặt bình rượu đến trước mặt anh: “Vậy thì tới đi.”
Bạch Tuấn Nam định lấy ly rượu ở bên cạnh, chỉ nghe thấy Phó Thần Hiên nói: “Đàn ông uống rượu mà cầm ly làm gì? Bạch Tuấn Nam yên lặng rụt tay về, cầm bình rượu lên: “Uống.”3Uống bằng bình, đã lâu rồi chưa uống theo cách như vậy
Bạch Tuấn Nam vừa uống vừa đánh giá vẻ mặt của Phó Thần Hiên, cố gắng nhìn ra một chút manh mối từ trong đó
Có điều, Phó Thần Hiên luôn luôn là một người giỏi che giấu tâm trạng của mình, anh đương nhiên không thể nhìn ra cái gì
Nhớ đến cảnh tượng gặp nhau trong nhà hàng hôm nay, trong lòng anh thấp thoáng một suy đoán.
“Tuấn Nam, hai ta quen biết rất nhiều năm rồi nhỉ?” Nửa bình rượu vào bụng, lúc này Phó Thần Hiên mới thong thả nói.
“Ừm, quả thật đã nhiều năm rồi.” Từ hồi cấp ba cho đến bây giờ.
“Tớ có không ít bạn bè, thế nhưng bạn bè thật lòng thì không nhiều, cậu có thể tính là một người trong số đó
Thế nhưng, tớ lại không biết từ lúc nào3mà bạn tốt của tớ đã trở thành bạn trai của em gái tớ cơ đấy.” Bạch Tuấn Nam thầm than trong lòng một tiếng biết ngay mà
Lúc nãy anh đã suy đoán đến việc Phó Thần Hiên biết được chuyện này nên mới tìm mình “uống rượu”, kết quả bây giờ đã được chứng thực
Sao anh biết được? Tuyệt đối không phải là do Phó Thư Nghệ nói, dù sao cũng là do Phó Thư Nghệ yêu cầu giấu người trong nhà, đương nhiên cô sẽ không chủ động nói ra
Phó Thần Hiên cười nhạo: “Lúc trước, ai thề thốt với tớ rằng tình cảm dành cho Thư Nghệ cũng giống tớ hả?”
Bạch Tuấn Nam sờ vào mặt minh, yên lặng
Cú và mặt này đến quá nhanh, anh cũng không ngờ mình lại thích Phó9Thư Nghệ
“Thần Hiên, tớ chỉ có thể nói tình yêu đến một cách quá kỳ diệu.” Từ lúc nào mà tình cảm này biến chất, thực ra anh cũng không rõ
“Tớ chỉ có thể nói cho cậu là tớ thật lòng với Thư Nghệ, sau này tớ cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với cô ấy cả đời.” “Bây giờ hai người vừa mới bắt đầu, nói cái gì mà cả đời chứ
Em tớ chưa từng yêu đương, không biết tình cảm với cậu là thích thật hay là nhất thời cảm thấy mới mẻ còn chưa biết được.” Phó Thần Hiên thâm trầm nói một câu.
Bạch Tuấn Nam bật cười, nếu cậu không ăn nói chua chát như vậy thì độ tin cậy trong lời nói này càng cao hơn đấy
Phó Thần Hiến yên lặng nhìn anh, vẻ mặt rất bất mãn
Cây cải thìa nhà mình lại bị heo nuốt mất, thế mà anh còn chẳng hay biết gì
Cho dù con heo này là một con heo có chất lượng tốt, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu
Bạch Tuấn Nam khẽ mỉm cười: “Thời gian có thể chứng minh tất cả.” Tình cảm mà Thư Nghệ dành cho anh là thế nào, ít nhất anh cũng có thể nhìn ra được một chút
Là thích thật hay chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, anh vẫn có thể phân biệt được
“Tuấn Nam, lời mà tớ từng nói với cậu, cậu còn nhớ không?” Bạch Tuấn Nam biết cái mà anh đang nói là lần đóng quân dã ngoại kia, anh gật đầu: “Nhớ.”
“Thái độ bây giờ của tớ vẫn giống lúc đó
Cậu muốn ở bên em gái tớ, tớ không đồng ý, ba mẹ tớ cũng sẽ không đồng ý
Cậu có biết nguyên nhân không?” Bạch Tuấn Nam gật đầu, anh đương nhiên hiểu rất rõ.
“Nếu biết thì tại sao cậu còn đụng vào Thư Nghệ, nó là người có suy nghĩ rất đơn thuần, không thích hợp với hoàn cảnh như nhà họ Bạch của cậu.” “Thần Hiên, có phải mọi người đã nghĩ Thư Nghệ quá yếu đuối rồi không?” Bạch Tuấn Nam biết Thư Nghệ là một cô gái thông minh, bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối, thế nhưng bên trong thật sự không phải là như vậy
“Cho dù nó kiên cường, thì nhà tớ cũng không hy vọng nó phải trải qua những điều như vậy
Con gái nhà họ Phó dư sức để có thể trải qua cuộc sống không buồn không lo, cậu có thể cho nó những thứ này không?” Trong nhà họ Bạch đâu đâu cũng là sói, nơi đó vốn là một cái hố lửa.
Nụ cười trên mặt Bạch Tuấn Nam biến mất, anh quả thật không tức giận, anh biết Phó Thần Hiến coi mình là anh em nên mới nói những chuyện này
Một lúc lâu sau, Bạch Tuấn Nam mới chậm rãi nói: “Vì cô ấy, tớ sẽ tiêu diệt mọi trở ngại, che chở cô ấy cả đời không buồn lo!”