Mật Ngọt Trong Mắt

Chương 17



Vì An Cửu bị thương nên lịch trở về của hai người bị hoãn lại.

Đương nhiên, công việc nhà đều do 1 tay Hà Xuyên và Bạch Yến làm.

Có điều, Bạch Yến là người thành phố, tay chân làm có chút lóng ngón không được việc, thế là Hà Tuyên đã gọi riêng em gái vào phòng rồi dặn dò.

- Anh mời Bạch Yến về nhà chúng ta chơi nhưng lại để cho cô ấy làm việc, anh cũng thấy có chút áy náy. Với lại, cô ấy là người thành phố, không biết làm thì em thông cảm cho cô ấy nhé.

- Nhưng chị ấy không biết làm thì có thể học mà?

- Xuyên Xuyên, tại anh đang bị thương nên làm việc có chút bất tiện thôi. Coi như em giúp anh đi.

Hà Xuyên không ngờ anh trai cô lại có thể chiều Bạch Yến đến mức này. Nếu hôm qua, cô không đi uống nước thì làm sao mà biết nửa đêm anh ấy lật đật chống nạng xuống bếp nấu nước gừng cho Bạch Yến chứ?

Anh trai cô thích chị ta như vậy, nhưng thực sự cô vẫn chưa thể cảm nhận được tình cảm thật lòng từ đôi mắt của Bạch Yến. Nếu chị ta yêu anh trai cô thật lòng thì đã tận tình chăm sóc anh trai cô rồi…

Nghĩ đến đây, Hà Xuyên liền hỏi.



- Anh à, anh yêu chị ấy thật sao? Vì cái gì chứ?

Hà Tuyên nghe vậy chỉ nở 1 nụ cười rồi vươn tay xoa đầu của em gái.

- Trong tình yêu cần gì lý do chứ? Xuyên Xuyên, chẳng phải An Cửu cũng yêu em vô điều kiện hay sao? Lớn rồi, nên hiểu rõ điều này dần đi.

- Nhưng…

- Anh không sao đâu. Với lại, em đừng gây khó dễ của Bạch Yến, như vậy anh sẽ không vui đâu.

Đương nhiên là Hà Xuyên không làm vậy rồi.

Nhưng cô thật sự không thể vui nổi tại sao Bạch Yến pha nước cam đem tận nơi đến cho An Cửu, còn anh trai cô lại để trên bàn ăn?

Đi ra từ phòng của Hà Tuyên, đột nhiên, Hà Xuyên bắt gặp Bạch Yến đang ngồi gọt hoa quả mới mua. Có vẻ Bạch Yến không biết gọt nên cô ta cứ cầm con dao hết đặt lên rồi đặt xuống.

Hà Xuyên thấy thế thì đi đến, lấy con dao từ trong tay của Bạch Yến rồi nhẹ nhàng bảo.

- Chị để em làm cho.

- Vậy nhờ em nhé. Trước đây toàn là Hà Tuyên làm… Nên hiện tại chị có chút không quen.

Sắc mặt của Hà Xuyên có chút không được vui.

Nhưng vì anh trai cô vẫn cố nhẫn nhịn xuống, liên tục nhắc bản thân đây chính là người anh trai yêu nên phải nhịn xuống.

- Hay để em dạy chị cách gọt nhé?



Nhưng Bạch Yến lại điềm nhiên lấy điện thoại ra, sau đó thản nhiên xem tin tức, phẩy tay về phía của Hà Xuyên mà nói.

- Không cần đâu. Sau này có anh trai em rồi, tại sao chị phải động tay động chân vào mấy việc này chứ. Chẳng qua bây giờ Hà Tuyên bị thương, nên chị mới thử làm chút thôi, thật sự rất khó…

Hà Xuyên thấy thế thì cũng không nói gì cả mà chăm chú vào gọt hoa quả.

Sau khi gọt xong, ông nội có gọi cô lên ông nhờ chút việc. Thế là cô đành sắp đĩa hoa quả riêng cho từng người trước, 1 phần cho anh trai, 1 phần cho ba và 1 phần cho An Cửu.

- Ông gọi em lên nhờ việc em đã sắp sẵn hoa quả ra đĩa rồi đấy. Chị đem 1 đĩa cho anh trai em nha. Còn của ba và của An Cửu thì xong việc em đem sau.

Chỉ thấy Bạch Yến gật đầu 1 cái thì Hà Xuyên mới yên tâm rời đi.

Ai ngờ, khi cô xong việc quay lại thấy chỉ còn lại 2 đĩa hoa quả, cứ tưởng Bạch Yến mang vào phòng cho anh trai cô rồi, nhưng chị ta chẳng nói cái gì cả.

Thế là cô liền đem đĩa hoa quả cho ba trước, rồi đem về phòng cho An Cửu. Kết quả, vừa đẩy cửa ra, thấy An Cửu đang khó chịu ngồi trên giường, mà những miếng hoa quả đã gọt bị hất tứ tung xung quanh hắn.

Rõ ràng cô còn chưa đem đĩa này đến cho An Cửu thì số hoa quả đã gọt kia ở đâu ra chứ?

Đặt đĩa hoa quả trên tay xuống bàn, Hà Xuyên đi đến bên cạnh giường, nhíu mày hỏi.

- An Cửu, anh sao thế? Còn số hoa quả này là sao?

Mà tâm trạng của An Cửu lúc này khó chịu đến cực điểm.

Thấy lâu ngày không giải quyết công việc mà Hà Xuyên lại không cho hắn xuống giường, thế là hắn chỉ đành lấy chiếc bàn gấp và máy tính của cô ra rồi giải quyết công việc từ xa.

Vốn bầu không khí đang yên ổn thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, An Cửu cứ tưởng là Hà Xuyên đi vào nên không chút gì phòng bị.

Cho đến khi người phụ nữ chạm vào hắn, An Cửu quay người lại, không nói không giằng hất đổ đĩa hoa quả trên tay của Bạch Yến xuống khiến cô ta hoảng sợ muốn giải thích. Kết quả bị cái lườm của An Cửu làm cho dọa sợ nên đành bỏ ra ngoài.

Mà Hà Xuyên không biết tình hình ra sao, thấy đĩa hoa quả mà bản thân mất công ngồi gọt rồi bày biện cứ thế rơi hết xuống ga giường, cô chỉ thở dài rồi cầm đĩa lên, nhặt từng miếng dọn dẹp.

- Đĩa hoa quả này tôi đã mất công gọt rồi, vậy mà lại bị anh hất hết đi như vậy… Thật phí phạm mà…

Nghe đến đây, đáy mắt của An Cửu hơi động.

Hắn quay lại nắm lấy cổ tay của cô, sau đó cầm 1 miếng táo mà cô vừa nhặt, đưa lên miệng cắn 1 miếng.

Nhìn hành động này của hắn, Hà Xuyên có chút kinh ngạc, vội vàng muốn rút đĩa hoa quả về phía sau thì An Cửu lại nhanh tay hơn, cướp lấy đĩa hoa quả trên tay cô về phía mình.

- Vừa nãy anh hất hết xuống giường mà bây giờ còn ăn được à?

Vừa ăn táo, An Cửu vừa trầm giọng nói.

- Tại vừa nãy không biết là hoa quả là do em gọt. Miễn là em làm, dù không ngon thì tôi cũng sẽ cố gắng nuốt xuống!