Mắt Phải Của Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 34: Bồng Lai (2)



Lăng Hư đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.

Không chỉ bởi vì chiến đấu mà sinh ra mỏi mệt trên thân thể, phần lớn là vì đã trải qua đủ loại cực đoan làm nội tâm mỏi mệt.

Thật ra anh có nằm mơ cũng không ngờ vậy mà mình còn sẽ quay về nơi này. Anh vốn tưởng rằng anh có thể quên hết tất cả về nơi này, rõ ràng cách vẽ phù chú chính xác đã quên gần hết rồi, không phải ư?

Lại không ngờ, hiện tại là vì một cô nhóc mà lần nữa trở lại nơi này, không thể không nhớ lại tất cả. Anh vẫn cảm thấy cho dù ngày nào đó Lâu Vũ Tranh khôi phục, lần nữa rời khỏi nơi này với anh thì tất cả mọi thứ cnxg đã không có cách nào trở lại điểm ban đầu.

Chúng ta luôn thay đổi, cho dù cưỡng chế trở lại quá khứ, chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang cao cấp lại nực cười mà thôi.

Đầu tiên là gặp một nữ yêu quái khó hiểu, làm anh lựa chọn có chết hay không. Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ! Hề! Quyết đoán đánh lui đối phương, nhưng Lăng Hư lại không có chút vẻ đắc chí nào, dù sao trận chiến đấu này anh cũng có đầu cơ trục lợi.

Có thể nói là anh dựa vào loại yêu hỏa đặc biệt để đối phó với thụ yêu, nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì bản thân thụ yêu là đồ gỗ, cho nên mới dễ dàng bị đốt vậy. Hơn nữa, thụ yêu kia cũng không bị thương, nhiều nhất chỉ bị đốt cho đen mặt, hiện giờ rời đi chỉ là sợ ‘bảo vật’ của anh mà thôi.

Nhưng mà... Mẹ nó, anh làm gì có bảo vật. Lời vừa rồi là lừa thụ yêu thôi! Nên nói không hổ là bác sĩ tâm lý à? Dựa vào nghiềm ngẫm nội tâm đối phương và 13 biện pháp giả bộ làm đối phương cho rằng mình thật sự có bảo vật!

Tiếp đó, Lăng Hư cứ như vậy bị vẻ đẹp trai của mình làm cho tự kỷ rồi, hoàn toàn quên hình tượng vừa rồi của mình thâm trầm cao lớn như nào, làm thiếu nữ trầm luân thậm chí mầm tình chớm nở vì nó.

Bây giờ, lại trực tiếp nhảy ra một thiếu nữ mặc đồ xanh lục, khác với người trước đó trang điểm đậm, thiếu nữ này có thể nói là tươi mát thậm chí trên mặt còn mang theo nhàn nhạt tò mò với Lăng Hư. Chẳng qua, thiếu nữ này rõ ràng là dáng vẻ chưa trải sự đời, căn bản không thấy nội tâm hề hước giấu dưới vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng kia của Lăng Hư.

Nhưng Lăng Hư không thả lỏng vì bề ngoài vô hại của đối phương, ngược lại dùng ánh mắt cảnh giác nhìn thiếu nữ. Phải biết rằng, trước khi thiếu nữ này nhảy ra, anh căn bản không cảm giác được hơi thở của đối phương. Thiếu nữ kia cũng nhìn ra địch ý của Lăng Hư với mình, cô vội vàng lộ ra nụ cười hiền lành: “Cái đó... Ta không phải kẻ địch. Đằng Yêu vừa rồi bị cậu đuổi đi là đối thủ một mất một còn của ta! Luôn bắt nạt ta, hiện tại cậu đánh cô ta chạy rồi, ta vui vẻ còn không kịp, sao sẽ hại cậu chứ!” Thiếu nữ nói vậy như sợ Lăng Hư không tin cô, ngẫm nghĩ lại tiếp tục nói: “Còn nữa, ta tên là A Lục, là một cây liễu nhỏ. Cậu hẳn biết tên yêu quái quan trọng đến thế nào với bọn họ rồi chứ. Ta dám nói tên cho cậu, cậu nên tin tưởng ta chứ.”

“Ừm, tôi tin cô.” Lăng Hư nói một tiếng cho có lệ, xoay người muốn đi. Đương nhiên anh sẽ không giao phía sau lưng cho một yêu quái. Anh rời đi đồng thời lưu ý phía sau, chỉ cần đối phương có dị động gì, anh dám cam đoan kiếm gỗ trong tay anh có thể đâm thủng trái tim yêu quái này, cũng tiễn cô về thế giới cực lạc.

Thiếu nữ tự xưng là A Lục tung tăng nhảy nhót chạy theo, chắn ở trước mặt Lăng Hư, cố chấp nói: “Này! Cậu đừng đi! Trong phạm vi trăm dặm này đều là địa bàn của Đằng Yêu, thật sự rất nguy hiểm. Ai biết lúc nữa Đằng Yêu có mang truy binh tới bắt cậu không! Cậu có muốn cùng ta về nhà trước không. Ông của ta... Có lẽ có thể trị liệu vết thương cho vợ cậu.”

“Ông của cô?” Lăng Hư bắt được từ mấu chốt, một người có thể được yêu quái gọi là ông nhất định sống rất nhiều năm nhỉ.

Tuy rằng nói ông gì đó luôn làm người ta dễ dàng liên tưởng đến anh em Hồ Lô (*) - có vẻ như thứ đồ kỳ quái nào đó cho loạn vào vậy.

(*)Anh em Hồ lô (tiếng Trung: 葫芦兄弟; bính âm: Húlu Xiōngdì) là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc năm 1987 được sản xuất bởi hãng Shanghai Animation Film Studio. Phim còn có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô. Ở Trung Quốc tên gọi được phổ biến là Hồ lô biến (tiếng Trung: 葫芦娃; bính âm: Húluwá; nghĩa đen: "Calabash Babies").

Haiz, hơn nữa, tuy Lăng Hư rất ghét những thứ đã sống rất nhiều năm này, dẫu sao già mà không chết chính là yêu, tự cho là đúng làm người ta chán ghét, nhưng anh lại không thể phủ nhận, bọn họ có vốn liếng tự cho là đúng.

A Lục cũng phát hiện ông nhà mình có sức hấp dẫn hơn mình, trong lòng hơi buồn rầu đồng thời dùng sức gật đầu: “Ừ! Ừ! Ông của ta là cây liễu lớn tuổi nhất Bồng Lai. Ông ấy hiểu được rất nhiều thứ, có lẽ nhất định có thể trợ giúp vợ của cậu!



Không thể không nói, A Lục nói làm Lăng Hư động tâm. Nhưng mà ở nơi này, anh nào dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào. Ai mà biết có phải A Lục này là đồng lõa của Đằng Yêu, muốn lừa anh đến chỗ có trận pháp gì đó rồi giết anh không.

Nhưng lúc này, Lâu Vũ Tranh bị Lăng Hư nhét ở trong ngực tỉnh lại, đồng phát ra tiếng kêu non nớt, làm Lăng Hư vội vàng đưa cô ra ôm vào trong ngực. Lâu Vũ Tranh cọ cọ vào bàn tay to rộng của Lăng Hư. Sau đó cô nhìn A Lục một cái, rồi lại làm động tác gật đầu.

Dường như nhìn ra ý của Lâu Vũ Tranh, Lăng Hư hỏi: “Tranh Tử, em nói em tin tưởng cô ấy phải không?”

Trong lời nghi vấn của Lăng Hư, Lâu Vũ Tranh gật gật đầu.

Vì thế, Lăng Hư nói với A Lục: “Được, nếu Tranh Tử nói bằng lòng theo cô, chúng ta đi thôi!”

Được đáp án mình muốn, A Lục hiển nhiên hơi hưng phấn. Cô nhảy chân sáo dẫn đường ở phía trước, đồng thời tò mò hỏi Lăng Hư: “Tranh Tử? Là tên vợ cậu à?”

“Ừ.” Lăng Hư chỉ trả lời một tiếng, mà Lâu Vũ Tranh được ôm trong ngực anh lại hơi giật mình. Cô thành vợ của Lăng Hư từ lúc nào thế!

Nói sao đây, sau khi Lâu Vũ Tranh biến thành yêu quái, tuy rằng là hình thái dã thú mất đi linh thức. Nhưng dù sao cũng đã làm người, hiện tại ít nhiều cô vẫn có trí lực. Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ làm ra hành động trẻ con nhưng cô sẽ không ngốc đến mức không biết vợ là gì! Hơn nữa, trước đó lúc Lăng Hư đối phó với Đằng Yêu thì cô lại ngủ mất, cô mới tỉnh ngủ lúc A Lục kia ríu rít, cũng bởi vì trên người A Lục có hơi thở thuộc về thiện ý nên mới quyết định đi cùng cô ấy. Cho nên hiện tại nghe được A Lục nói cô là vợ của Lăng Hư, cô không thể không giật mình! Dù sao, nói là con gái còn đáng tin hơn là vợ!

Đạo trưởng Lăng Hư đẹp trai nứt trời của chúng ta không biết Lâu Vũ Tranh suy nghĩ gì, chỉ trấn an vuốt da lông của Lâu Vũ Tranh, hy vọng cô nhóc này không chỉ có thân thể thu nhỏ mà trí lực teo đi theo, có thể sống khỏe.

Rốt cuộc Lăng Hư là người cẩn thận, anh nghĩ vấn đề trước đó chưa rõ. Anh như lơ đãng thử nói: “Đúng rồi, cô nói cô không phải đối thủ của Đằng Yêu, nhưng tôi vừa phát hiện, thủ đoạn che giấu hơi thở của cô mạnh hơn Đằng Yêu nhiều.”

A Lục dường như hoàn toàn không nhìn ra là Lăng Hư thử, hoặc là cô nhìn ra cũng giả vờ như không nhìn ra. Trên mặt cô toát ra vẻ đắc ý dào dạt của thiếu niên được khích lệ, cực kỳ khoe khoang nói với Lăng Hư: “Ai cũng phải có bản lĩnh giữ nhà mà! Đánh không lại thì chạy, chạy không lại thì nấp! Loại cây liễu chưa từng giết người như ta, dưới tình huống cố tình che giấu thì giống hệt cây liễu bình thường đó!”

“Ồ.” Lăng Hư gật đầu, cái này anh tin rồi. Trên người tiểu yêu tinh đúng là rất sạch sẽ, hẳn là chưa từng dính máu.

A Lục thấy Lăng Hư không hỏi gì nữa, bất mãn chu miệng: “Cậu còn gì muốn biết, ta sẽ nói hết cho cậu!”

“Tạm thời không có.” Lăng Hư tỏ vẻ mình không phải cuồng ma hóng hớt, việc gì cũng hỏi.

“Ta rất tò mò về cậu, cậu có thể trả lời ta vài vấn đề không?” A Lục chớp chớp mắt, dáng vẻ nghịch ngợm.

“...” Lăng Hư trầm mặc. Quả nhiên không phải anh chán ghét cô nhóc ầm ĩ, mà là Lâu Vũ Tranh quá ầm ĩ, anh chỉ có thể chấp nhận Lâu Vũ Tranh làm ầm ĩ mà thôi.

****************************************************



Bên này, Lăng Hư mang theo Lâu Vũ Tranh biến thành sói con đi Bồng Lai tiên đảo tìm kiếm tiên dược Vi Thảo hơn nữa gặp đủ chuyện nguy hiểm có thể so với tiểu thuyết phim truyền hình.

Mà ở thế giới văn minh, Lâm Giai vẫn luôn được ví với ‘Tam giác sắt’ hiện tại ở lại thì khổ không nói nổi.

Chuyện giết người trên du thuyền là không thể giấu giếm nổi, chẳng qua công bố chân tướng với bên ngoài là ông chủ Tôn vì trả thù Cố An Nhiên nên nhập cư trái phép lên thuyền ngoài ý muốn bị người chết nhìn thấy, cho nên ông ta nhân cơ hội giết chết người đó, dù sao người chết cũng không nói được. Đồng thời, ông chủ Tôn cũng bị Lâm Giai thân là cảnh sát phát hiện lúc đánh lén Cố An Nhiên. Lúc ông ta trốn đi không cẩn thận bị chặt đứt cánh tay, hiện tại tinh thần đã thất thường. Thật ra đây là một lời giải thích rất gượng ép, dẫu sao cho dù chạy thì sao có thể hỗn loạn, đuổi người có điên cuồng đến đâu cũng không thể bị chặt đứt cánh tay được. Nhưng hiện tại ngoài cách nói này thì không còn biện pháp nào khác, còn may trên cơ bản ông chủ Tôn đã mất trí, nếu không với trình độ điên cuồng của người này chắc chắn sẽ nói ra chuyện Lâu Vũ Tranh, đến lúc đó thì rắc rối to.

Dù sao, khu vực cục cảnh sát bình thường không tin loại chuyện linh dị kỳ quái này, nhưng cấp cao hơn trong nước chắc chắn sẽ có ban ngành chuyên môn xử lý chuyện này. Trong truyền thuyết, yêu quái có thể tu thành hình người, nhưng người biến thành yêu quái là chuyện gần như không tồn tại. Lâu Vũ Tranh đã biến thành sói con, đến cuối cùng chắc chắn không tránh được tử vong ngoài ý muốn, trên thực tế có thể làm vật thí nghiệm thậm chí giải phẫu.

Nghĩ vậy, Lăng Hư cũng vì tránh loại chuyện này mới đưa Lâu Vũ Tranh rời đi tìm biện pháp. Dẫu sao, giấu được nhất thời nhưng không giấu được một đời. Nghĩ đến hiện tại Ba La nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm, Lâm Giai lại buồn bã. Ba La có thể dùng biện pháp của mình nghiên cứu cách giải quyết cho Lâu Vũ Tranh. Tuy rằng vẫn luôn bị mèo đen tiên sinh kia nói thành tốn công vô ích, nhưng vẫn mạnh hơn anh. Anh rõ ràng vô cùng lo lắng, lại chỉ có thể ngồi ở trên ghế của mình, đi xem một đống vụ án, không có cách nào đi bên cạnh họ, giúp Tranh Tử vượt qua cửa ải khó khăn lớn nhất.

Có lẽ đây là kiếp nạn mà bọn họ nói nhỉ? Sau khi lần lượt trải qua các sự việc siêu nhiên, rốt cuộc phương thức tự hỏi của Lâm Giai cũng bắt đầu kỳ quái không đáng tin cậy.

Thật ra, không thể tự mình ở bên bọn họ cùng nhau chiến đấu không phải khúc mắc lớn nhất của Lâm Giai. Khúc mắc lớn nhất của anh lại là phản ứng của bố mẹ Lâu Vũ Tranh với chuyện này.

Vốn dĩ, bọn họ thấy vui với chuyện Lâu Vũ Tranh trúng thưởng đi ra ngoài chơi, nhưng chuyện trên du thuyền lớn như vậy, sự kiện giết người làm người ta giận sôi ầm ĩ đến cả nước đều đã biết. Sao hai vợ chồng già có thể không lo lắng chứ? Đau khổ chờ du thuyền trở về, lại không nhìn thấy con gái mình, hai vợ chồng già đều sợ ngây người. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cho rằng tên người chết không được công bố trên tin tức kia chính là con gái mình. Cuối cùng vẫn là Lâm Giai dùng mạng sống bảo đảm, hai vợ chồng già mới tin tưởng người chết không phải con gái mình.

Lâm Giai xác nhận con gái chưa bị chết, nhưng mất tích cũng không phải việc nhỏ! Loại chuyện này vốn vẫn có thể lừa gạt, nhưng hai vợ chồng già cũng không phải là người hồ đồ. Trước đó lại xảy ra việc ở nhà cổ, hai người cũng không phải không thể tiếp nhận loại chuyện kỳ bí này.

Tuy rằng không nói ra chân tướng là vì không hy vọng hai vợ chồng già lo lắng, nhưng mãi không có lời giải thích chẳng phải là càng làm hai vợ chồng già nhọc lòng thêm ư? Nhỡ đâu cuối cùng bọn họ luẩn quẩn trong lòng, cho rằng người chết là Lâu Vũ Tranh rồi làm chuyện luẩn quẩn thì mất nhiều hơn được.

Nghĩ như vậy, cuối cùng Lâm Giai vẫn cùng Ba La nói chân tướng cho hai vợ chồng già, bao gồm cả chuyện Lâu Vũ Tranh bị sói nguyền rủa ở nhà cổ, ân oán giữa ông chủ Tôn và Lâu Vũ Tranh, cùng với những chuyện xảy ra trên du thuyền, kể hết toàn bộ cho hai vợ chồng già.

Bất ngờ là hai vợ chồng già lại chấp nhận lời nói người thường khó có thể lý giải thậm chí cảm thấy người nói ra lời này là kẻ điên.

Dẫu sao Lâm Giai cũng là bọn họ nhìn lớn lên. Tuy rằng đứa nhỏ này trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng khi đối mặt với bọn họ, chỉ biết lựa chọn trầm mặc không nói, cũng sẽ không lựa chọn nói dối.

Ngoài dự đoán của Lâm Giai và Ba La là sau khi nghe xong chân tướng, bố Lâu châm một điếu thuốc thở dài một tiếng không nói gì, mà mẹ Lâu lại quật cường lau nước mắt, kiêu ngạo nói: “Không hổ là con gái của cô, lâm trận chạy trốn thì là bản lĩnh gì chứ! Gặp loại chuyện này phải xông lên đầu!”

Bố Lâu rít một hơi thuốc lá, sau đó dụi tắt nửa điếu còn lại: “Đúng vậy! Tuy rằng kết cục cũng không phải chuyện vui mừng, nhưng là... Chú tin tưởng thằng nhóc Lăng kia nhất định sẽ trả cho cô chú một đứa con gái hoàn chỉnh!” Nói xong, bố Lâu nghĩ đến đời này của mình cùng đời đời nhà họ Lâu, cao giọng nói: “Nhà họ Lâu cả đời làm binh, ra sức vì đất nước cả đời! Đến bây giờ hai cô chú chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm! Con gái của cô chú chắc chắn sẽ không gặp phải báo ứng!”

Mẹ Lâu rất tán đồng với các nói của bố Lâu: “Phải! Đây đều là thử thách của con gái của chúng ta! Em tin tưởng sau khi cục cưng trở về chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh hơn!”

Phản ứng của bố Lâu và mẹ Lâu làm Ba La và Lâm Giai giật mình, đồng thời cũng bừng tỉnh hiểu ra. Thời còn trẻ, hai vợ chồng già này đều làm cảnh sát, đã trải qua không ít việc, kẻ bắt cóc cùng hung cực ác nào mà chưa từng thấy? Bây giờ chân của ông cụ Lâu còn có một viên đạn chưa rút ra được là do lúc trước đuổi theo bọn buôn ma túy để lại.

Hai vợ chồng già không cần công lao không cần quan chức, chỉ muốn già rồi về hưu sống cuộc đời yên ổn. Nhưng lúc bọn họ còn trẻ có dòng máu thuộc về chiến sĩ thì sao có thể biến mất vì lớn tuổi được? Đối với bọn họ mà nói Lâu Vũ Tranh chính là niềm kiêu ngạo của bọn họ. Cho dù đã trải qua chuyện đau đớn làm người ta giật mình nhưng bọn họ vẫn tin vào con gái mình sẽ dũng cảm chiến đấu tiếp giống bọn họ năm đó!