"À... hả? Sao cơ?" Hứa Quân Nhu bị vây lại giữa ngực người đàn ông thì lúng túng không biết nói gì cho phải.
"Không phải em nói tôi là gu của em à?"
Thẩm Minh Hạo nhíu mày hỏi lại một lần nữa. Hắn không hề có ý định buông tha cho Hứa Quân Nhu.
Kể từ hôm qua suy nghĩ về cô gái kia vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí hắn, càng nghĩ càng thấy rạo rực. Hôm nay cố tình đến đây vơ đại một người để giải tỏa.
Nào ngờ... thỏ con lại tự đi đến miệng cọp thế này. Xem ra không uổng công hôm nay hắn đến chỗ này.
"Tôi... tôi tôi chỉ đùa thôi." Cô ấp úng nhìn quanh định tìm người cứu giúp, nào ngờ mấy người kia ai nấy mặt mày cúi gằm. Ngay cả tên phục vụ vừa chọc ghẹo cô cũng đã trốn đi từ lúc nào.
Thẩm Minh Hạo nhếch môi, tà mị cười. Áp sát cô hơn. "Chỗ này không phải là nơi em muốn đùa là đùa." Hắn ngồi xuống, tay tự nhiên vòng qua khoác lên vai Hứa Quân Nhu. Tay còn lại đặt lên cặp đùi trắng nõn lộ ra sau lớp váy ngắn.
Hứa Quân Nhu bị hắn ghì sát, khoảng cách này... quá mức gần rồi. Cô hơi run người lên, đột nhiên thấy hoảng sợ vô cùng.
Nhận thấy "cô bé" trong lòng đang co người khúm núm, Thẩm Minh Hạo thích thú hơn hết. Hắn kéo một góc áo khoác cô xuống, bờ vai trắng ngần ngay lập tức lộ ra. Xương quai xanh cùng với bầu ngực thấp thoáng sau lớp váy mỏng khiến hắn ta như con thú tìm được miếng mồi ngon.
Hắn cúi xuống, môi gián vào cổ Hứa Quân Nhu hít hà. Hương hoa lan phảng phất khiến hắn phải mê mẩn.
Từ lúc Thẩm Minh Hạo không biết giữ mình mà quá đáng, Hứa Quân Nhu cũng chỉ biết sợ hãi ngồi bất động. Cơ thể cô run lên từng hồi theo mỗi lần đụng chạm của Thẩm Minh Hạo.
Đến khi lấy lại được bình tĩnh, một bàn tay giáng xuống. Thô bạo rơi trên mặt Thẩm Minh Hạo.
Hắn bị người đẹp tát một cái, hàng mày liền nhíu lại.
Quán bar đang có những âm thanh lớn nhỏ rì rầm nói chuyện. Chỉ vì một bạt tai này của Hứa Quân Nhu mà trở nên im ắng. Ngay cả tiếng thở hốt hoảng cũng có thể nghe rõ mồn một.
Hứa Quân Nhu đảo mắt nhìn, thấy mọi người xung quanh chết lặng. Nhìn đến người trước mặt. Thẩm Minh Hạo đang ôm má nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại không có gì là tức giận.
Cô... hình như tiêu rồi.
Hứa Quân Nhu giơ tay lên nhưng lại thụt lại. Cô nhìn vẻ kì lạ của mọi người, sau đó liền quay sang Thẩm Minh Hạo rối rít xin lỗi.
"Tôi... tôi không cố ý. Xin... xin lỗi anh. Anh hay là... hay là đánh lại tôi cũng được." Hứa Quân Nhu nói năng lộn xộn. Thật sự nhục đến mức không biết phải giấu mặt vào đâu cho được.
Nơi này nếu xảy ra mấy chuyện như này thì chẳng có gì là lạ. Trái lại cô manh động như thế, đúng là nhục nhã quá đi mất.
Thẩm Minh Hạo thấy Hứa Quân Nhu bối rối thì càng trở nên ác ma hơn nữa. Hắn gọi người mang rượu ra.
Ngay tức khắc một chai rượu đắt tiền được đem lên, chỉ bằng một cái liếc mắt của hắn, mấy người xung quanh lập tức quay đi phía khác. Không để tâm bọn họ nữa.
Thẩm Minh Hạo một tay xoa xoa má, tay còn lại chống lên chai rượu. "Dám đánh tôi à? Như thế là không được nhé! Em có muốn chuộc lỗi không?" Giọng điệu cực kỳ câu dẫn, Hứa Quân Nhu nghĩ ngợi. Cô đến đây để giải tỏa tâm trạng, được người khác mời rượu ngon thế này thì vẫn nên đồng ý mới phải. Dù sao vẫn là cô manh động sai trước.
Huống hồ qua ánh mắt của mọi người, thân phận của người này chắc chắn đặc biệt. Không chừng làm phật ý hắn ta thì cha cô sẽ không nhận ra cô nữa mất.
Hứa Quân Nhu cuối cùng vẫn chỉ có một lựa chọn, cô lập tức đồng ý. "Phải chuộc lỗi như thế nào?"
Thẩm Minh Hạo cười nhạt, cho người mang rất nhiều ly rượu lên. Sau đó từng chút rót vào trong. Hắn nói: "Chúng ta cùng uống, ai say trước sẽ phải làm theo điều kiện của đối phương."
Nghĩ thế nào Hứa Quân Nhu cũng không thấy đây giống hình phạt. Tên này rốt cuộc có ý đồ gì chứ. Mời rượu đắt tiền thì thôi, đã thế còn thi uống? Hắn ta có vấn đề à?
"Sao thế?"
Câu hỏi của Thẩm Minh Hạo kéo Hứa Quân Nhu ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nên bỏ phán đoán của mình đi thì hơn, hai tháng không còn là cảnh sát thì vẫn nên sống sao cho giống người thường. Đa nghi quá là không tốt.
Hứa Quân Nhu không một chút do dự lấy rượu phía bên mình lên uống trước.
Cô một ly, hắn một ly. Không biết từ lúc nào rượu trên bàn đã vơi đi đáng kể. Nhưng đó toàn bộ đều là rượu của Hứa Quân Nhu.
Thẩm Minh Hạo dường như chỉ nhấp vài ngụm rồi bỏ xuống bàn. Ánh mắt vẫn dán chặt vào cơ thể của Hứa Quân Nhu.
Cô say khướt gục đầu xuống bàn, miệng bắt đầu nói nhảm. Thẩm Minh Hạo thấy thời cơ đến thì trong lòng vui như mở cờ. Hắn giang tay định ôm Hứa Quân Nhu lên, bất chợt cô mở to mắt hét lên.
"Tên lừa đảo... sao anh không uống hả?" Muốn lấy tiền chứ gì? Bà đây không có tiền..."
Vì quá đột ngột, Thẩm Minh Hạo giật bắn mình, tưởng thỏ con của hắn phát hiện ra điều gì định bỏ trốn chứ. Nào ngờ là nói mớ.
Thẩm Minh Hạo bế Hứa Quân Nhu lên, liếc mắt nhìn một tên phục vụ. Tên đó xanh mặt liền mở cửa cho hắn bế cô ra ngoài.
Người trong lòng khẽ động, bất chợt Hứa Quân vòng tay lên ôm lấy cổ Thẩm Minh Hạo. Đầu ép sát vào ngực hắn liên tục rúc vào.