Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 497



Chương 497


Tô Lương Mặc như đứng hình, nhìn xuống mu bàn tay đang sưng tấy lên của mình, nhưng anh nào có thời gian để lo lắng về điều này. Tô Lương Mặc nén lại nỗi đau trong lòng, một lần nữa đưa tay ra nhưng lại bị Lương Tiểu Ý giận dữ gạt phắt đi: “Anh còn không nghe thấy sao! Tôi không cho phép anh chạm vào con trai tôi!”


“Chuyện của chúng ta về sau hãy nối. Điều quan trọng nhất bây giờ là đưa Đại Bảo đến bệnh viện” Tô Lương Mặc ngoài mặt làm ra vẻ khá bình tĩnh, nhưng tận sâu bên trong anh là những nỗi đau không thể kể hết. Anh lặp lại một lần nữa: “Điều quan trọng nhất bây giờ là Đại Bảo.” Giọng nói điểm tĩnh, ánh mắt sâu trầm lắng như làm thức tỉnh Lương Tiểu Ý.


Lương Tiểu Ý không nói gì, lặng lẽ lấy tay lau đi nước mắt đang lăn dài trên má, nhưng cô không thể nào xóa bỏ lòng thù hận đối với anh.


Cậu em trai Lương Chi Duy nhẹ nhàng đi đến bên Lương Tiểu Ý ôm lấy cô. Nhìn thấy cậu bé, trong lòng Tô Lương Mặc không khỏi có chút buồn … Mấy năm quá, Tiểu Ý chưa từng có ý định liên lạc với anh. Cô đã thực sự đã buông xuôi mọi thứ.


Thay vì quay về tìm anh, cô lại chọn cách một mình nuôi nấng hai đứa nhỏ.


Nhận ra điều này, Tô Lương Mặc mỉm cười cay đẳng. Nhìn xuống cậu bé yếu đuối đang nằm trong lòng Lương Tiểu Ý, anh ngay lập tức vực dậy tinh thần, đôi mắt đen lóe lên, nhanh chóng trở lại một Tô Lương Mặc lạnh lùng, bình tĩnh trước kia … Bởi vì điều quan trọng nhất lúc này là cứu lấy Đại Bảo.


Chiếc xe lao nhanh vun vút trên đường!


Rất nhanh sau đó liền đến bệnh viện.


Tô Lương Mặc bước xuống xe, vội vã đi vòng xuống ghế sau đón lấy Lương Chi Hoành từ tay Lương Tiểu Ý rồi nhanh chóng chạy vào bệnh viện.


Chiếc xe của Lục Trầm bám sát ngay phía sau xe Tô Lương Mặc cũng ngay lập tức đến nơi.


Trong phòng cấp cứu, Tô Lương Mặc đứng ở hành lang nhìn qua ô cửa sổ kính. Cơ thể nhỏ bé ấy có sức chịu đến đáng kinh ngạc … Cậu bé là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi như vậy nhưng suy nghĩ cậu bé không tâm thường một chút nào. Đôi mắt của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt nhỏ bé của Lương Chỉ Hoành, rõ ràng là đau đớn như vậy, nhưng một tiếng cũng không than thở, cậu chỉ nhíu mày thật chặt, để lộ ra sự đau đớn mà cậu đang phải chịu đựng.


Hụt hãng, áy náy, đau khổ, dẫn vặt … đủ mọi loại cảm xúc như đang dày xéo trái tim anh.


Nước mắt của Lương Tiểu Ý vẫn không ngừng rơi.


Người đàn ông xoay người lại, bản thân có chút lúng túng … Đột nhiên nhớ lại thời gian trước kia, kể cả có đau đớn đến mấy, cô cũng sẽ không bao giờ rơi một giọt lệ. Vậy mà chỉ cần nhìn thấy đứa trẻ phải chịu khổ, cô đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Anh đưa tay ra, muốn ôm cô vào lòng an ủi cô: ‘Không sao đâu…”


“Âm”


Lương Tiểu Ý tức tối đẩy mạnh Tô Lương Mặc ra đẳng sau. Cô nhìn anh bằng con mắt hình viên đạn: “Là anh! Tất cả là tại anh! Tại sao? Năm năm trôi qua rồi, tại sao lại còn đến làm phiền cuộc sống vốn đang yên bình của tôi! Năm năm trước tôi mắc nợ anh, mắc nợ Ôn Tình Noãn, tôi đã dùng cả tính mạng của mình để trả cho mấy người rồi, như vậy vẫn chưa đủ, chưa đủ hay sao?”


Cô hét lên âm ï, giọng nói mang một nỗi tuyệt vọng không thể kế hết. Trong mắt Lương Tiểu Ý bây giờ chỉ còn lại sự căm ghét và hận thù: “Tại sao! Cứ cho là tôi hãm hại Ôn Tình Noãn trở thành người thực vậy thật đi, vậy thì anh cứ việc tìm đến tôi để trả thù! Tại sao lại muốn làm tổn thương đến Đại Bảo của tôi! Nó đã làm gì sai cơ chứ? Hả? Anh nói đi! Anh nói xem nó đã làm điều gì sai với anh!”


“Tiểu Ý, em bình tĩnh một chút đi…


“Bình tĩnh?” Lương Tiểu Ý mỉm cười cay đắng: ” Năm tôi bảy tuổi, bởi vì gặp anh mà tôi thương tích đầy mình. Kể từ đó tôi lúc nào cũng bị hành hạ, giày vò bởi vết thương, sống không bằng chết. Mười lăm năm trước, tôi gặp lại anh, lúc đó tôi hiểu ra rằng mình khờ khạo, ngây ngô đến mức nào khi tin rằng anh thực sự yêu tôi. Năm năm trước, anh thực sự đã dạy tôi một bài học rằng những nỗi đau trước kia mà tôi từng trải qua vẫn không là cái gì cả, cho tôi biết được sống không bằng chết thực sự nó như thế nào! Bây giờ anh đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức liền khiến Đại Bảo của tôi phải vào viện cấp cứu!”


Cô nói: “Anh làm ơn có thể cút đi được không? Làm ơn hãy để ba mẹ con tôi được yên!”