Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 540



Chương 540


Lương Tiểu Ý sừng sờ vì ánh mắt ấm áp đầy tình cảm của anh, cô nhìn anh mấp máy môi, nghe thấy anh định nói gì đó.


“Hử?” Cô đáp lại một tiếng. Cô không hiểu được suy nghĩ của mình nhưng lại đáp lại lời của anh theo bản năng. Tuy chỉ là một trợ từ ngữ khí “hử?”


“Anh…” Tình cảm trong mắt người đàn ông ầm ầm sóng dậy, cuộn trào dữ dội, hối hận, yêu sâu đậm, bù đắp, cuối cùng tất cả đều chuyển hóa thành cầu xin, anh đang dùng ánh mắt để cầu xin cô!


Tình cảm nồng thắm như thế, Lương Tiểu Ý không phải đứa mù, cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đen ngòm sâu thẳm của anh, ánh mắt với tình cảm nồng thắm và khao khát được tha thứ khiến tim cô đập rất nhanh! Dường như bị vật gì đó hung dữ đâm vào!


Tim cô đập “thình thịch thình thịch”, cô như bị ma xui quỷ nhập lên tiếng hỏi: “Anh muốn nói gì?”


Lục Trầm ở trong xe, lo lắng nắm chặt bàn tay lại… Mau nói đi! Bầu không khí đang tốt! Mau đi vào chủ đề chính! Một câu “xin lỗi”, một câu “anh yêu em”, cộng lại cũng chỉ có năm chữ! Khó để mở lời như thế sao???


Cái tình cảm như sóng cuộn trong mắt anh gần như khiến Lương Tiểu Ý bùng cháy, tình cảm nồng đậm trong đáy mắt anh, tình cảm càng sâu đậm anh lại càng khó mở lời.


“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lương Tiểu Ý chau mày, có lẽ… cô hiểu nhầm rồi. Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, cô giơ tay ra, muốn gỡ bàn tay đang nắm chặt tay cô: “Buông tay ra”


Buông tay ra… Làm sao có thể buông tay chứ? Ba chữ lọt vào tai người đàn ông giống như sét đánh giữa trời quang!


Không! Không được buông tay!


“Tô Lương Mặc, rốt cuộc anh có ý định gì?” Lương Tiểu Ý hỏi, ngẩng đầu lên, lại một lần nữa chạm phải ánh mắt sâu thẩm của anh. Rốt cuộc anh có ý gì?


Tô Lương Mặc nắm chặt tay Lương Tiếu Ý không buông, anh không nói ra được, cũng không biết nên nói như thế nào, bắt đầu nói từ đâu, anh chỉ có thể nắm chặt tay Lương Tiểu Ý, ánh mắt khao khát nhìn cô, anh dùng ánh mắt cầu xin cô: Đừng đi!


Cửa sau của biệt thự, Savvy nhìn hai người bên ngoài qua cửa kính.


Bỗng nhiên, anh ta đẩy cửa ra.


Bên ngoài cửa.


Tô Lương Mặc lên tiếng: “Anh biết anh sai…” Sai rồi, có thể cho anh một cơ hội không? Anh yêu em…


Một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Tiểu Ý, em để bộ đồ ngủ lụa màu xám của anh ở đâu? Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, anh muốn đi tắm. Anh không tìm thấy”


Lục Trầm, Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý, ba người cùng một lúc quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, Savvy đang đút túi quần đứng ở cửa lớn phía trước.


Lương Tiểu Ý “A” một tiếng, nói với Savvy: “Vẫn để ở tủ quần áo đó, em đi lấy cho anh nhé?”


“Không cần đâu” Đôi mắt nâu của Savvy cố tình liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Ở đây còn có khách, em cứ tiếp khách đi, anh tự đi tìm được rồi”


Savvy quay người, đôi mắt nâu có chút do dự… Có phải không nên làm như thế này?


Nhưng… anh ta yêu Tiểu Ý. Yêu không có đúng sai, anh và Tô Lương Mặc là tình địch.


Ngay cả như vậy, trong lòng Savvy vẫn có chút áy náy.


Ánh mắt Lục Trầm rực lửa, trừng mắt nhìn bóng lưng dần biến mất của Savvy… ĐMI Con hàng này chẳng phải loại tốt đẹp gì cả! Anh ta dám thề rằng con hàng này đang cố tình! Rất biết chọn thời điểm xuất hiện!


Tâm mắt của Lục Trâm từ bóng lưng Savvy chuyển sang Tô Lương Mặc, khuôn mặt ủ rũ… Chỉ một chút nữa thôi!


“Hử? Anh vừa định nói gì?” Lương Tiểu Ý quay lại nhìn Tô Lương Mặc, nhớ đến lúc nãy người đàn ông này muốn nói gì nhưng chưa nói hết đã bị Savvy ngắt lời.