Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 672



Chương 672


Chỗ ấy, rất đau. Nhưng cho dù đau đớn đến tái mặt, anh vẫn không đặt tên nhóc trong lòng xuống đất, anh vẫn ôm chặt cậu vào lòng, nhưng vì quá đau đớn, anh có hơi gập người xuống.


“Chú, lúc nấy chú ôm mommy, trong lòng chú vui sướng lắm nhỉ?” Giọng nói của cậu bé vô cùng lạnh lùng, tràn ngập ý định trả thù: “Hừ, mommy là người mà chú muốn ôm là ôm à?


Muốn ôm mommy của tôi? Không có cửa đâu!” Tên nhóc này thật độc ác!


Trong lòng Tô Lương Mặc không nhịn được mà kêu gào trong lòng… Tên nhóc này đang báo thù anh ôm mommy của nó lúc nãy!


Mẹ kiếp! ĐMI Tên nhóc thối tha này!


Sáng sớm ngày hôm sau.


Trong phòng ăn rộng lớn, thím Trương đã chuẩn bị một bữa sáng vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.


Lương Tiểu Ý ngồi dựa vào ghế, mắt nhìn về phía bàn đây thức ăn… Một cảm giác quen thuộc tràn ngập trái tim cô.


“Cô chủ, cô nếm thử món cháo thịt nạc trứng muối này đi”


Thím Trương nhiệt tình mời Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý quay lại, bà rất vui, cả tối hôm qua bà vui đến mức không ngủ được, sáng nay bà dậy rất sớm, chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn.


Lương Tiểu Ý mỉm cười nhìn thím Trương: “Wow! Nhiều đồ ăn ngon quá. Chắc thím Trương bận rộn từ sáng sớm ạ?” Bỗng nhiên cô nghĩ ra gì đó: “Còn nữa, thím Trương cứ gọi con là Tiểu Ý như lúc trước là được”


Thím Trương kích động đến mức hai mắt ướt đẫm: “Tiểu Ý, thím Trương không biết cô đi lâu như thế, một mình ở bên ngoài, khẩu vị có thay đổi không, cũng không biết nên làm món gì, suy đi nghĩ lại, tôi quyết định làm mỗi món một chút, kiểu gì cũng sẽ có món Tiểu Ý nhà chúng ta thích ăn” Thím Trương nói, sau đó lại nhìn về phía hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy đang ngồi bên cạnh: “Không biết hai cậu có ăn quen đồ ăn thím Trương tôi nấu không nữa!”


Nghe thấy thím Trương nói thế, trong lòng Lương Tiểu Ý bỗng vô cùng ấm áp, cô nhìn chiếc bàn đầy ắp đồ ăn… Bao nhiêu năm nay, thím Trương vẫn đối xử tốt với cô như vậy.


Trong lòng cô vô cùng phức tạp…


Thím Trương nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lương Tiểu Ý, bà liền lau nước mắt, mỉm cười vội vàng giải thích: “Nhìn tôi này, Tiểu Ý nhà chúng ta vừa mới về, vừa mới sáng sớm, sao tôi lại nói những lời linh tỉnh như thế này chứ?” Thím Trương nói, sau đó giục Lương Tiểu Ý nếm thử đồ ăn: “Cô ăn đi, còn chờ nữa là đồ ăn sẽ nguội mất. Cô thử xem tay nghề của thím Trương tôi bao lâu nay có khác gì không?”


Đáy mắt Lương Tiểu Ý xẹt qua một tia không tự nhiên, nhưng rất nhanh và khó nhận biết. Hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chỉ Duy cúi đầu ăn bát cháo trước mặt.


Lương Tiểu Ý “ừm” một tiếng, sau đó cầm thìa lên, múc một thìa cháo thịt nạc trứng muối.


“Thế nào? Tay nghề của thím Trương không bị thụt lùi chứ?


Có ngon không?”


Nghe thấy câu hỏi quan tâm của bà, Lương Tiểu Ý đặt cái thìa trong tay xuống, cô quay người lại, mỉm cười nhìn thím Trương, dịu dàng nói: “Tay nghề của thím Trương còn giỏi hơn ngày trước nữa, ngon lắm ạ”


Thím Trương thấy cô khen tài nấu nướng của mình, bà lại càng vui vẻ bảo Lương Tiểu Ý ăn nhiều thêm: “Ngon thì cô ăn nhiều vào nhé, ăn hết thím Trương lại lấy thêm cho cô”


“Vâng” Trong lòng Lương Tiểu Ý vô cùng ấm áp.


Tô Lương Mặc ngồi bên cạnh, anh chứng kiến cảng tượng ấm áp này, đôi mắt vốn lạnh lẽo của anh lúc nấy bống vô cùng địu dàng.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Lương Mặc liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh, anh liền dứng dậy, quay sang nói với Lương Tiểu Ý: “Em và con ăn trước đi nhé!”


Sau đó anh cầm điện thoại đi đến một góc trong phòng khách, anh nhận điện thoại, trầm giọng dặn dò gì đó người trong điện thoại.