Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh. Trường tiểu học tư nhân Thịnh Quang không giống với những trường tiểu học khác.
Đương nhiên, trường học coi trọng trình độ tiếng Anh quốc tế cao hơn so với bên ngoài.
Trong chương trình học của trường học, tiếng anh, toán và ngữ văn đều là những môn học trọng yếu.
Cả lớp ngồi xuống, giáo viên dạy tiếng anh thấy được hai anh em song sinh vừa chuyển tới hôm nay không có chăm chú nghe giảng.
Bởi vì là học sinh chuyển trường, lại đột nhiên chuyển trường tới nên danh tiếng của giáo viên dạy tiếng anh ở trường không được hai an hem này biết tới.
Giống như hai tên vừa chuyển trường tới, trong mắt chúng nó không thèm sợ hãi giáo viên dạy tiếng anh.
Nhưng mà, chúng nó không sợ giáo viên là một chuyện, thằng oắt con lại dám ngủ trong lớp học của mình, vậy thì đừng có trách hừ hừ.
Giáo viên dạy tiếng anh đi tới bên cạnh Tiểu bảo, gõ bàn “Thùng thùng”, âm thanh rõ ràng.
Kết quả là Tiểu Bảo vẫn không có tỉnh dậy, căn bản coi cái âm thanh kia giống như gió thoảng bên tai.
Giáo viên dạy tiếng anh nhíu mày, cố ý ho mạnh một tiếng: “Khụ khụ!”
Trông thấy người ngủ có dấu hiệu tỉnh lại, giáo viên dạy tiếng anh bày ra khuôn mặt nghiêm nghị, cứng rắn, tư thế giống như chuẩn bị dạy dỗ người khác.
Mấy tên con trai trong lớp học từng đứa đều cười trên nỗi đau của người khác. Ai cũng biết “Đầu To” là một người rất trâu bò.
Đầu To chính là biệt danh mà học sinh trong lớp đặt tên cho giáo viên dạy tiếng anh. Ai kêu đầu của giáo viên này rất lớn đâu!
Tiểu Bảo a một tiếng, cậu trở mình, mặt quay sang hướng khác, tiếp tục ngủ.
“Đầu To” bắt đầu tức giận.
Ông ta liếc mắt, thấy người anh song sinh đang cầm một quyển sách, người không nhúc nhích ngồi một bên đọc. Ông ta nhướng mày hỏi: “Em Lương Chỉ Hành, em trai của em ngủ gật ở trên lớp học, đây là một hành vi không tốt”
Lương Chỉ Hành dời ánh mắt khỏi quyển sách, lạnh nhạt nhìn lướt qua giáo viên dạy tiếng anh, nói một câu: “Em cũng nghĩ như vậy” Sau đó lại tiếp tục đọc quyển sách ở trên tay.
Em cũng nghĩ như vậ: ũng nghĩ như vậy ầu To mở to hai mắt nhìn, ông ta không dám tin… Nghĩ như vậy? Chỉ có nghĩ như vậy?
Một câu” Em cũng nghĩ như vậy”…. Không phải anh trai muốn xin lỗi giáo viên thay em trai rồi sau đó lén lút lấy cùi chỏ đụng tỉnh em trai sao?
Hình như không giống trong tưởng tượng!
‘Why?
Lương Chi Hành khó hiểu nhìn “Đầu To” Không nghĩ như vậy thì còn nghĩ như thế nào?
“A, giáo viên đương nhiên là có quyền hạn gọi học sinh và sau đó trừng phạt chúng.” Lương Chi Hành nói thêm một câu rồi quay trở lại đọc sách một lần nữa.
Cả lớp bao trùm trong sự im lặng, từng đôi mắt đều chăm chú nhìn cảnh tượng này.
Trong mắt các học sinh nữ là sự hoảng sợ còn các học sinh nam lại hả hê…. A, việc này cho thấy, nhất định Lương Chỉ Hành và Lương Chỉ Duy sẽ gặp phiền phức.
Đầu To cũng không phải dễ trêu chọc như vậy.
Đại đa số đám học sinh sinh ra trong một gia đình không tệ, có thân phận, có bối cảnh. Nhưng mà Đầu To! Đầu To thế nhưng là một người muốn cứng không được mà muốn mềm cũng không xong, nếu như Đầu To trừng phạt đám học sinh thì bố và mẹ của bọn chúng cũng sẽ không nói Đầu To một câu nào. Bởi vì ông nội của Đầu To là một người có danh tiếng lừng lẫy, ông Phó.