Lâm Hiểu ngẩn người, cúi đầu, nhìn về phía trong ngực cho đến gần eo cô, một bên trái một bên phải, hai đứa trẻ sinh đôi… Vừa rồi không nhìn kỹ, nhưng bây giờ nhìn kỹ… Quả nhiên là dòng giống của tổng giám đốc!
Nhìn kìa, khuôn mặt nhỏ nhắn này, con mắt này, cái mũi này, cái miệng này, căn bản giống như đúc từ một khuôn với tổng giám đốc.
“Thím ơi, thím làm sao vậy?” Đột nhiên, cậu em Lương Chi Duy lắc đầu, cố hất bàn tay đang ôm lấy mặt mình ra. Hứ, người phụ nữ này điên rồi, vừa táy máy chân tay vừa véo cậu.
Giọng nói trẻ con còn vương mùi sương lập tức giáng cho Lâm Hiểu một đòn! Cái gì đấy! Thím? Ai là thím? Cu con gọi ai là thím, có bản lĩnh gọi lại lân nữa xem?” Cô ấy bao nhiêu tuổi, sao lại gọi là thím?
Thằng ranh này!
“Thím ơi!” Lương Chí Duy đâu có quan tâm vấn đề của Lâm Hiểu.
Bất kể chuyện lớn nhỏ gì, Tô Lương Mặc vội vàng đi thang máy lên tầng 65, cửa thang máy vừa mở một cái, anh liền lao ra ngoài.
“Xin chào tổng giám đốc…”
“Tổng giám…”
Nhân viên gặp tổng giám đốc liền chào hỏi, nhưng người đàn ông không ngừng bước chân, căn bản không có thời gian để ý. Toàn bộ văn phòng liền nhìn thấy vị tổng giám đốc tài giỏi, uy vũ của họ, hoảng mang, rối loạn, gấp gáp chạy vào phòng làm việc của mình .Khoảnh khắc anh mở cửa, trái tim Tô Lương Mặc trở nên lạnh lẽo.
“Tiểu, Tiểu Ý?” Người đàn ông đóng cửa lại, một người phụ nữ đang cuộn mình trên ghế sô pha.
Một mái tóc vàng nâu, rất đẹp, thậm chí còn tản ra màu vàng tự nhiên mà người nước ngoài có, rất dễ nhận biết.
Ngay cả khi không có mái tóc này, nhìn thoáng qua, Tô Lương Mặc cũng có thể chắc chắn. Người phụ nữ ôm đầu gối, cuộn mình thành hình tròn trên ghế sofa với đầu gối chính là người anh nhớ nhung, Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý cuộn người lại, cô sợi Cô không biết mình đang sợ điều gì. Cô vô cùng muốn gặp người đàn ông đó.
Sau khi Lâm Hiểu đưa cô vào văn phòng này, giúp cô bật điều hòa và điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp để tránh cho cô bị cảm lạnh sau khi mắc mưa.
Gió điều hòa ấm áp phả vào người cô nhưng cơ thể không có dấu hiệu nóng lên. Lâm Hiểu rời đi, cả phòng làm việc trống rỗng, giống như một cái hộp rỗng, lặng lẽ không nghe thấy hơi thở của người sống… Thật là sợ.
Sống sót sau tai nạn, cô vẫn nhớ như in tiếng sấm chớp rền vang, mưa như thác đổ, mưa như trút nước, vào lúc không nhìn rõ xung quanh, bàn tay tội ác kia đã đẩy cô ngã xuống.
Rõ ràng như vậy… Chỉ cần nghĩ tới người kia lúc đó đang trốn trong bóng tối, trơ mắt nhìn cô sắp bị xe đụng, hai hàng răng của Lương Tiểu Ý không khỏi run lên.
Trong thế giới yên tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nói của anh, giọng nói đó, rất rõ ràng… Lương Tiểu Ý chậm rãi ngẩng đầu…
“Tiểu Ý, anh đến rồi” Tô Lương Mặc tim đập thình thịch. Cô nhếch nhác co rúm người trên ghế sô pha, cuộn mình thành một quả bóng. Lúc này, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận cô đang sợ hãi, không có một chút cảm giác an toàn.
Tiểu Ý, anh đến Nước mắt, cứ thế vậy không báo trước, tuôn rơi như suối, ứa ra trên má, càng lúc càng nhiều.
Tô Lương Mặc không chịu nổi nữa, nhấc chân chạy tới…
“Đứng lại!” Người phụ nữ trên sô pha đột nhiên hét lên.
Tô Lương Mặc giật mình, một bên chân dài cứ như vậy lơ lửng trên không. Cách mặt đất khoảng một gang tay, nghẹo đầu, người đàn ông khó hiểu, suy nghĩ một chút, mới nhẹ nhàng trấn an nói: “Trên đời này, người Tô Lương Mặc sẽ không bao giờ làm tổn thương nhất chính là Lương Tiểu Ý”