Đường Điềm ghét Lương Tiểu Ý chết mất. Ngay từ đầu cô ta đã ghét Lương Tiểu Ý, nhưng bây giờ sau sự việc này, trong lòng cô lại càng ghét Lương Tiểu Ý hơn.
Đường Điềm căn bản không thèm nghĩ xem, chuyện xấu hổ này là do cô ta tự kiếm, sau đó đứa trẻ năm sáu tuổi mới phơi bày mọi chuyện. Cho dù muốn ghi hận, thì trước tiên nên ghi hận Lương Chỉ Hoành mới đúng. Nhưng Đường Điềm lại hận Lương Tiểu Ý đến tận xương tủy. Có vài người kỳ quặc thế đó, rõ ràng là không có thâm thù đại hận, và họ có thể dễ dàng hận người ta đến tận xương tủy.
Lương Tiểu Ý thấy cô ta xấu hổ, nhưng nói thật, xấu hổ là do cô ta tự làm tự chịu. nhà họ Tô tương đương đầu rồng trong giới kinh doanh của thành phố S, nơi quy tụ tinh hoa trong ngành. Đường Điềm, một sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp, muốn vào nhà họ Tô, mà cũng dám mở tưởng trở thành cấp chủ quản.
Trong lòng ấn tượng về Đường Điềm giảm đi rất nhiều.
Lần này, nếu không phải mẹ cô gọi điện nói mẹ Đường Điềm xem TV, mới biết chuyện của cô và Tô Lương Mặc, muốn giúp Đường Điềm tìm một công việc tốt ở thành phố S. Lương Tiểu Ý không muốn tiếp tay làm việc này chút nào.
“Vậy thì em đến thành phố S, đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở chưa?” Lương Tiểu Ý ân cần hỏi Đường Điềm: “Nếu chưa Tô Lương Mặc có nhà ở nơi khác, em dọn đến đó trước đi?”
“Không. Em sẽ sống ở đây”
“Hử… em muốn sống ở đây?” Lương Tiểu Ý sửng sốt, Đường Điềm muốn sống ở đây? “Cái này không tiện lắm?”
“Sao lại bất tiện, em là em họ của chị, lại một mình đến thành phố xa lạ này. Chị họ, chị giúp em chứ”
Lương Tiểu Ý cười mỉa, người ta đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì.
“Tổng giám đốc Tô, em sẽ ở lại mấy ngày, lúc nào tìm được nhà thì dọn ra ngoài” Đường Điềm hướng Tô Lương Mặc lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Tô Lương Mặc đặc biệt ghét cái loại người như này. Nhưng Lương Tiểu Ý lại kéo tay áo anh; “Tô Lương Mặc, bỏ đi, để con bé sống ở đây mấy ngày, tìm được nhà thì dọn ra ngoài, dù sao cũng là em họ của em, một thân một mình đến thành phố lạ.
Đưa con bé đi, em không biết giải thích thế nào với mẹ”
Lương Tiểu Ý nghĩ đến đây liền gọi thím Trương: “Phiền thím dọn dẹp phòng ngủ cháu ở trước đây. Mấy ngày nữa để Đường Điềm ở lại. Ngoài ra còn có một số đồ dùng vệ sinh, làm phiền thím Trương chuẩn bị giúp”
“Được, thím biết rồi”
Lương Tiểu Ý ghé vào tai Tô Lương Mặc: “Vậy thì em, em sẽ… dọn về phòng ngủ của anh”
Phải nói có thể điều kiện để tổng giám đốc Tô gật đầu đồng ý để một người phụ nữ khó ưa sống trong nhà riêng của mình, nhất định phải đủ khiến tổng giám đốc của chúng ta động tâm. Mà với điều kiện này của Lương Tiếu Ý, tổng giám đốc Tô ngậm miệng ngay lập tức, những lời phản bác đều ngoan ngoãn nuốt xuống.
Lương Tiểu Ý nghĩ là Đường Điềm là một cô gái, một thân một mình đến thành phố xa lạ, đây là Lương Tiểu Ý nghĩ cho Đường Điềm. Cũng để ứng đối với mẹ cô. Vì vậy lùi lại, cân đo, để Đường Điềm sống ở đây một thời gian.
Nhưng Lương Tiểu Ý không ngờ rằng lại để một kẻ vong ân bội nghĩa sống trong nhà này.
Sáng sớm hôm sau.
“Ding dong ding dong”, tiếng chuông cửa vang lên.
“Em cứ ngủ đi” Tô Lương Mặc từ trên giường bò dậy. Hôm qua, hung hăng chơi đùa cô gái này một phen, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Tô Lương Mặc nhanh chóng đứng dậy đi xuống tầng. Đi qua tầng một, trống không không có một bóng người. Trong lòng biết thím Trương có thể đã dậy sớm đi mua rau.
“Ai đấy?” Mới sáng sớm, không để người khác ngủ, Tô Lương Mặc không vui, anh vẫn muốn quay lại ôm cô gái nhỏ rồi đi ngủ tiếp.
“Tổng giám đốc Tô; cửa mở ra, Đường Điềm nhin Tô Lương Mặc cười: “Buổi sáng em có thói quen chạy bộ. Em chạy về sau liền phát hiện không có chìa khóa”