“Đúng vậy, cậu mắc bãy của tên người Nhật đó” Tô Lương Mặc chắp tay sau lưng bước đến bên cửa sổ: “Đầu tiên, sau khi bị sốc trước vẻ đẹp của Sada Yamaichiro, cậu chỉ tập trung vào ngoại hình của người đàn ông đó, mà để sót những thứ khác.
Thứ hai, cậu vừa tự giới thiệu bản thân thì Sada Yamaichiro đứng dậy và bỏ đi, cậu không nên hỏi tại sao anh ấy lại bỏ đi. Nếu anh ta muốn đi, thì cậu cứ vui vẻ tiễn.
Thứ ba, anh ta cố ý chọc giận cậu, vui giận cậu đều hiện rõ trên mặt. Ba điểm này là sai lầm lớn của cậu”
Vân Xuyên mở to mắt kinh ngạc khi Tô Lương Mặc nói về “lần đầu tiên”. Làm sao sếp biết những điều này? Cứ như sếp nghe tận tai, thấy tận mắt.
“Cậu không cần thắc mắc, Victorias Secret, câu lạc bộ nơi hai người hẹn gặp là một sản nghiệp dưới tên tôi. Có camera ở khắp mọi nơi. Những gì tôi muốn thấy gì, muốn nghe gì, dĩ nhiên là có thể như mắt thấy tai nghe”
Cho nên… Hết thảy đều năm trong tầm kiểm soát của sếp tổng?
Vân Xuyên chợt phát hiện ra một điều… Sếp tổng là người đáng sợ nhất.
Sếp tổng không xuất hiện từ đầu đến cuối, không tham gia, nhưng dẫn dắt toàn bộ sự việc và hướng của mọi thứ. Mọi thứ đều năm trong tầm kiểm soát của Sếp!
Sếp thật không phải người tầm thường!
Hơi thở của Vân Xuyên trở nên gấp gáp. Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử trong veo nhìn chằm chằm Tô Lương Mặc, giọng nói có chút vội vàng, lo lắng hỏi: “Vậy nên sếp cái gì cũng biết, ngay cả việc Sada Yamaichiro gắn máy nghe lén lên người em cũng biết. Sếp chắc chắn sẽ không để Sada ‘Yamaichiro được như ý. Đúng không? “
Hai mắt Vân Xuyên dán chặt vào người đàn ông đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vào bóng lưng cao lớn. Đáy mắt tràn đầy sự phấn khích.
“Chiếc xe cậu ngồi, đã thêm vật liệu chặn tín hiệu” Coi như trả lời sự thắc mắc của Vân Xuyên: “Ngay cả khi Sada Yamaichiro đặt một tá thiết bị theo dõi vào cậu, cũng vô dụng thôi”
Tâm trạng đang căng thẳng của Vân Xuyên đột nhiên thoải mái. Vì vậy, căn cứ của Vân Môn không bị lộ ra ngoài, những gì cậu ta nói trong xe sẽ không bị người Nhật nghe trộm.
Ngẩng đầu một lần nữa, Vân Xuyên nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt ngưỡng mộ sâu sắc.
Trong một nhóm biệt thự cao cấp ở thành phố S.
Trên tầng ba của một biệt thự, ánh nắng chan hòa, cửa sổ bằng kính rất lớn, bị rèm nặng che kín không cho ánh sáng lọt vào, căn phòng xám xịt, ngoại trừ tiếng “tanh tách” thỉnh thoảng phát ra. Ngoài ra không còn âm thanh nào khác. Yên lặng, khiến cho người ta muốn nghẹt thở.
Hai hàng côn đồ mặc kimomo nghiêm cẩn đứng sau ghế sô pha.
Trên ghế sô pha, một người đàn ông đẹp tuyệt mỹ đang cầm trên tay một chiếc điều khiển từ xa. Trước mặt anh ta có một chiếc TV chiếm nửa bức tường, trên TV phát ra ánh sáng màu xanh lam, cả căn phòng đều là màu đen. Chỉ có nguồn ánh sáng xanh phát ra từ chiếc TV âm tường là ánh sáng duy nhất trong căn phòng, không có gì khác.
Trên ghế sô pha, người đàn ông mặc kimono đen vô cảm, nhìn chằm chằm màn hình xanh một tiếng không chớp mắt.
Thuộc hạ ở hai hàng phía sau không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng cẩn thận. Nhìn kỹ, hai hàng thủ hạ này, trán đã đổ mồ hôi rồi.
Bầu không khí yên tĩnh và kỳ lạ này bị phá vỡ bởi một cái hắt hơi.
“Hắt xì”.
Người đàn ông có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mặc kimono cử động…
Người đàn ông xinh đẹp mặc kimono động đậy.
Anh ta lập tức đứng dậy, quơ quơ điều khiển từ xa trong tay, chĩa vào một tên thuộc hạ của mình rồi nện một tiếng “rầm”. Điều khiển từ xa đập một phát siêu chính xác trúng mắt tên thuộc hạ đó, tức thì, máu bắn tung tóe.