Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 829



Chương 909


“Em không hiểu anh đang nói cái gì”


Ôn Tình Noãn ngước mặt, như một người phụ nữ kiên cường bất chấp hi sinh vẫn quyết không khom lưng dưới áp bức của kẻ cường quyền. Lại chỉ rước lấy tiếng cười nhạo từ trên đỉnh đầu: “Không chịu nói? Ha ha ha… Vậy nhốt thêm hai ngày nữa!”


‘Vừa nghe thấy phải ở trong nơi quỷ quái này hai ngày nữa, hô hấp của Ôn Tình Noãn lập tức đồn dập, cô ta ngẩng phắt đầu lên: Em thực sự không biết gì hết. Em vô tội!”


“Ha ha” Tiếng cười của Lục Trầm từ phía sau Tô Lương Mặc truyền đến: “Này, cậu Tô, cô ta nói mình vô t cậu nói xem làm gì đây? Thả cô ta?”


Người đàn ông nghe anh ta nói như vậy, đôi mày nhíu chặt vào nhau, không kiên nhân liếc người phụ nữ vẫn ngoan cố đang ngồi trên nền nhà kia, anh quay lại nói với Lục Trầm: “Chuyện ở đây giao cho cậu, tớ ra ngoài khá lâu rồi, Tiểu Ý tỉnh ngủ không tìm thấy tớ lại không hay!”


“Này này! Cậu đi rồi lại bỏ tớ lại là sao hả? Ném cho Vân Xuyên không được hay sao?”


“Dù gì câu cũng ế chỏng ra, về nhà cũng chỉ giường đơn gối chiếc thôi, để cậu lại đây còn có chuyện mà làm, cũng coi như tớ làm chuyện tốt đi”


Đậu!


Tên họ Tô kia! Cậu độc lầm! Cậu giỏi! Chỉ giỏi tóm lấy chỗ đau của người khác mà ra tay thôi!


“Chó mát” Lục Trầm chửi âm lên.


“Thứ đê tiện!” Một giọng nói đồng thời vang lên, Lục Trầm ngẩn ngơ, chuyện gì xảy ra thế? Không phải anh ta mâng đâu đấy.


“Tiện nhân!” Dưới đáy mắt Ôn Tình Noãn hiện lên nỗi hận sâu sắc, cô ta thét lên chói tai: “Lại là vì con tiện nhân Lương Tiểu Ý kia nữa! Tô Lương Mặc! Cô ta tốt đến vậy sao? Ai ai cũng đứng về phía cô ta có suy xét đến cảm nhận của tôi hay không? Nếu tôi không bị ung thư não, nếu tôi không hôn mê, mọi chuyện văn tốt đẹp như cũ! Tôi vẫn là cháu dâu trưởng của nhà họ Tô nối danh khắp nước!”


Cô ta vừa mở miệng nói ra được hết, tâm trạng kích động như tìm được nơi giải tỏa, thoáng cái, sự vô tình lạnh nhạt của Tô Lương Mặc suốt mấy năm nay, hận thù với Lương Tiểu Ý, cùng nỗi oán giận khi bị tất cả mọi người rưỡng bỏ như nước tràn bờ đê, không thể cản lại.


Ôn Tình Noãn kích động mảng chửi Tô Lương Mặc. Cô ta đóng vai người bị hại đứng ra chỉ trích người khác không tốt, chỉ trích Lương Tiểu Ý: “Nếu không vì phẫu thuật thất bại, tôi mới là cháu dâu được cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Tôi”


Nghĩ tới mấy năm nay, cô ta lưu lạc ở Nhật Bản, phải ở bên tên Sada ‘Yamaichiro biến thái kia, sống trong sợ hãi như đi bên vách núi, sống như loài thú vật. Cô ta nghĩ, nếu không có sự xuất hiện của Lương Tiểu Ý, lúc này cô ta sẽ là bà Tô được người người hâm mộ, còn người đàn ông Tô Lương Mặc kiêu ngạo cao quý kia sẽ vì cô ta mà buông bỏ ngạo mạn, dâng cho cô ta hết thảy dịu dàng và chiều chuộng, mà không phải con tiện nhân kial Trong mắt Ôn Tình Noãn xuất hiện ảo ảnh, cô ta ngấng đầu lên, gương mặt đầy kích động ngước nhìn Tô Lương Mặc, nói ra lời huyễn tưởng: “Lương Mặc, anh nghe em. Nếu em không mắc bệnh thì mọi chuyện sẽ thay đổi đúng không, em sẽ là vợ của anh, chúng ta sẽ có những bé con đáng yêu, anh thích bé trai đúng hay không? Chúng ta sinh con trai anh nhé, chúng ta đi đăng ký thụ thai trong ống nghiệm, chúng ta sẽ sinh một đàn con trai. Nếu như anh không thích con gái, nếu lỡ mà em sinh con gái thế thì… chúng ta gửi nó đi… đưa đến chỗ bố mẹ em..”


“Buông tay ra” Đôi mắt Tô Lương Mặc hiện lên sự ghét bỏ, liếc nhìn ống quần của mình bị cô ta tóm lấy.


Nhưng Ôn Tình Noãn như không cảm nhận được cảm xúc của Tô Lương Mặc, cô ta vẫn chìm trong ảo tưởng: “Ừm… Anh không muốn đưa đến chỗ bố mẹ sao, vậy đưa đi viện mồ côi cũng được… “


Rầm!” Cô ta chưa nói hết, Tô Lương Mặc đã không thể chịu đựng được nữa, giơ chân đá phăng cô ta.


“Lương Mặc?”


“Thứ nhất, đừng gọi tôi là Lương Mặc nữa. Thứ hai, người cướp mất hạnh phúc của người khác là cô, từ đầu đến cuối đều do cô cố ý cướp đi thân phận ân nhân cứu mạng của Tiểu Ý, Tô Lương Mặc đặc biệt nhấn mạnh, sau đó lại nhìn xuống người phụ nữ vừa bị anh đá ra xa”


“Thứ ba, nếu cô không mắc bệnh, tôi nghĩ, cho dù tôi mắt mù lấy cô thì cuộc sống hôn nhân của chúng ta vẫn chỉ có thể bảng mặt không bằng lòng”