Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 110



Cố Dực bĩu môi, như là cảm thấy thất vọng đối với năng lực của mình, vị nhân viên nghiên cứu bên cạnh máy vi tính thoạt nhìn tư lịch rất sâu kia không nhịn được nói: "Cấp B còn không biết đủ sao? trong căn cứ cổ thành dị năng giả cấp B tổng cộng chỉ có mười ba, cấp A chỉ có một người Cận tiên sinh, cấp S cũng chỉ có một, cậu mặc dù là cấp B, nhưng đã thuộc về dị năng giả thượng tâng, hơn nữa cấp B chỉ là đại biểu cho thực lực hiện tại của cậu, không thể đại biểu về sau."

Nghe nói như thế, Cố Dực nháy mắt hai mắt sáng ngời.

Cận Lạc Bạch đi tới bên cạnh vị nhân viên nghiên cứu này, giới thiệu: "Vị này là tiến sĩ Ngô, chuyên gia trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật sinh học, chính là người phụ trách chính máy đo lường này."

Cố Dực đi tới bên cạnh tiến sĩ Ngô, ánh mắt cún con trong suốt tha thiết: "Tiến sĩ, ý của ông là, sau này đẳng cấp của tôi còn có thể tăng lên phải không?"

Tiến sĩ Ngô tháo kính mắt xuống nhìn Cố Dực hỏi: "Đương nhiên có thể, tiềm lực của con người không thể dự đoán được. Căn cứ cũng từng có ví dụ từ cấp C lên cấp B, huống hồ các dị năng giả thức tỉnh đến bây giờ mới chưa tới một năm, đẳng cấp nhất định sẽ tăng lên. Đúng rồi, thời gian thức tỉnh của cậu là bao lâu?”

Cố Dực: "Là nói thời gian hôn mê của tôi sao? Nửa tháng."

"Nửa tháng, xem như không tệ." Ngô tiến sĩ gật gật đầu: "Cậu vẫn có tỷ lệ rất lớn đi lên."

Cố Dực thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, tôi nhất định sẽ cố gắng trở thành cấp A, a không, tôi nhất định sẽ trở thành cấp SI"

"Cái gì gọi là xuất sắc? Phán đoán như thế nào?" Tống Đại hỏi.

Nhưng có mộng tưởng cũng là chuyện tốt, giống như ông tuổi này, đã ngay cả mộng khinh cuồng cũng không dám có.

"Đây là ý gì?" Cố Dực hỏi.

Hoắc Bình hít sâu một hơi, đứng ở máy kiểm tra phía dưới, ba phút sau, máy kiểm tra phía trên biểu hiện đèn sáng ra bạch quang.

"Tiếp theo." Tiến sĩ Ngô một lần nữa đeo kính lão lên, nói với Hoắc Bình.

"Cậu là hệ cường hóa, hệ cường hóa không phân chia rõ ràng đẳng cấp, bởi vì đại bộ phận hệ cường hóa có hạn mức cao nhất đều rất thấp, mà cậu đã là hệ cường hóa xuất sắc nhất rồi." Ngô tiến sĩ giải thích.

Khóe miệng tiến sĩ Ngô khẽ nhấch, thời niên thiếu chính là khinh cuồng, ngay cả khoảng cách cấp bậc sâu bao nhiêu cũng không biết, thế mà cũng vọng tưởng trở thành cấp S đứng đầu. "Cũng đúng." Cố Dực nói: "Ngu Ngọc Trạch tới phiên anh."

Cố Dực không nhịn được thán phục: "Thẳng? Hoắc Bình anh có thể, sao chưa từng thấy anh triển lãm?"

Hoắc Bình theo bản năng nhìn về phía Tống Đại, sau khi thấy đáy mắt cô toát ra tán thưởng, khóe miệng không ngừng giương lên: "Tôi bình thường đi theo các người, không gặp phải nguy hiểm gì, thể lực không có đất dụng võ."

"Nếu một dị năng giả hệ cường hóa thể lực vừa mới thức tỉnh, cường độ năng lực của cậu ta cũng chỉ có thể nâng một chiếc xe con lên. Nhưng với thực lực trước mắt của cậu ta xem ra, tôi cảm thấy cậu ta tay không đập xuyên qua một cây cột chịu lực không thành vấn đề." Ngô giáo sư dừng lại chút, bổ sung nói: "Đập thẳng."

Ngu Ngọc Trạch đứng ở dưới máy kiểm tra đo lường, thấy bộ dáng cô yêu thích không buông tay với Tuyết Đoàn, đuôi mắt hơi nhếch lên, nốt ruồi nước mắt đỏ như m.á.u cũng đi theo câu nhân.

Cận Lạc Bạch dựa vào tường, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào khuôn mặt thờ ơ của Ngu Ngọc Trạch, đáy mắt tối đen giữ kín như bưng.

"Được." Tống Đại ánh mắt mỉm cười, tiếp nhận Tuyết Đoàn mềm mại, ôm nó vào trong ngực, thừa dịp chủ nhân không có ở đây, len lén hôn rồi hôn. Tuyết Đoàn ngoan ngoãn, nằm thẳng nhận hôn.

"Thúc giục cái gì?" Ngu Ngọc Trạch đưa Tuyết Đoàn tới trước mặt Tống Đại: "Giúp tôi ôm nó, Tuyết Đoàn ngoại trừ tôi cũng chỉ nhận cô."

"Cấp A-

Khi Ngu Ngọc Trạch còn đắm chìm trong Tống Đại cùng đoàn tuyết tương tác chưa phục hồi tỉnh thần lại, Ngô tiến sĩ cũng đã cho ra kết quả.

"Vì sao Ngu Ngọc Trạch là cấp A? Tôi không cảm thấy anh ta rất mạnh." Cố Dực nói.

Tiến sĩ Ngô nói: "Bởi vì tiêu chuẩn đẳng cấp của hệ ngũ hành và hệ biến dị khác với tiêu chuẩn bình phán của các dị năng khác. Hạn mức cao nhất của hệ ngũ hành biến dị, tạo thành thương tổn cũng cao hơn nhiều so với hệ cường hóa cuồng bạo thông thường, mà loại hệ trị liệu này có mạnh hơn nữa cũng có hạn mức cao nhất, hiện nay theo tôi hiểu bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể đồng thời trị liệu ba người."

"Hơn nữa cậu sở dĩ cảm thấy cậu ta không mạnh, đại khái là bởi vì cậu ta đang cố ý áp chế thực lực của mình, là bởi vì cậu có vấn đề bệnh tật sao?"

Ngu Ngọc Trạch thản nhiên gật đầu.

"Anh ta bị bệnh tim bẩm sinh." Cố Dực nói.

Tiến sĩ Ngô thở dài: "Vậy thì đúng rồi. Cách tốt nhất để chữa bệnh cho cậu là tìm nguồn tim phù hợp, nhưng bây giờ là ngày tận thế, chúng ta không có điều kiện đó."

"Không sao cả, tôi đã sớm không quan tâm." Khuôn mặt tái nhợt của Ngu Ngọc Trạch lộ ra kiêu căng chẳng hề để ý, anh ta đi xuống máy kiểm tra đi tới bên người Tống Đại, ánh sáng mỏng manh chiếu lên da thịt gân như trong suốt của anh ta, đẹp đến mức giống như quý công tử lãnh diễm từ trong truyện cũ đi ra.

Tống Đại đã hiểu.

Trên mặt giáo sư Ngô rốt cục lộ ra vẻ thán phục: "Hệ ngũ hành, cậu là dị năng hệ mộc giả, cấp B. Cậu có kỳ thức tỉnh bao lâu?”

"Cho nên nói năng lực dị năng giả thật sự có quan hệ với kỳ thức tỉnh, mà không phải căn cứ thời gian ai thức tỉnh sớm đến quyết định?"

Giáo sư Ngô thần sắc sa sút một chút, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên: "Bảy ngày cũng không tệ, chỉ cần là hệ ngũ hành, thì có vô hạn khả năng, về sau nói không chừng có thể tới cấp S, chỉ là cân thời gian dài một chút."

"Bảy ngày." Sở Cảnh Hòa nói.

Giáo sư Ngô gật đầu: "Căn cứ vào nghiên cứu của tôi, năng lực của dị năng giả khẳng định là có liên quan đến thời kỳ thức tỉnh. Về phần thức tỉnh sớm muộn, đó là vấn đề mà dị năng giả cao cấp mới gặp phải, dị năng giả cấp thấp không cần truy cứu những chỉ tiết này."

Kế tiếp kiểm tra đo lường chính là Sở Cảnh Hòa.

Ngô tiến sĩ rất vui vẻ: "Dị năng giả song hệ rất hiếm thấy, rốt cục lại để tôi gặp gỡ, cô cụ thể là dị năng gì?"

Tống Đại là người cuối cùng đi lên máy kiểm tra đo lường.

Cận Lạc Bạch vẫn dựa vào tường bất động như núi đi tới bên cạnh tiến sĩ Ngô, đôi mắt ưng hẹp dài nhìn ai cũng giống như đang tính toán, trong ánh mắt đen kịt không thấy đáy, mang theo ôn hòa hiếm thấy: "Tiến sĩ, cô ấy tên Tống Đại, là dị năng giả song hệ."

Chuyện này giống như lúc đi học, giáo viên luôn nhấn mạnh nếu muốn thành tích tốt, nhất định phải cố gắng, càng cố gắng càng may mắn. Đối với một số học sinh nói, "Thưa thầy, tài năng của em không tốt, vì vậy điểm số không thể đạt được. " Thầy giáo sẽ thẳng thắn nói với em/Với thành tích hiện tại của em còn chưa tới lúc nói chuyện thiên phú."

Tiến sĩ Ngô rốt cuộc lớn tuổi, không viết biểu tình ở trên mặt, bắt đầu kiểm tra đo lường bình thường.

"..." Tiến sĩ Ngô gì cũng không nói, nhưng lại giống như gì cũng nói.

Tống Đại: Quen rồi, quen rồi.

Cận Lạc Bạch nhớ tới cô viết trên sổ đăng ký, nói: "Hệ không gian và Hệ phong."

Tiếng ù ù quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu của cô, vô số ánh mắt đều nhìn về phía cô, trong đó ánh mắt Cận Lạc Bạch sắc bén bức người nhất, nhưng Tống Đại làm việc với anh ta đã lâu biết, đôi mắt hẹp dài thâm thúy kia của anh ta, nhìn ai cũng rất có tính công kích.