Trước kia tuy rằng Tranh Tranh đi theo Giang Tĩnh Thủy trải qua tận thế, nhưng dù sao cũng có Giang Tĩnh Thủy và Dương Hiên che chở, chưa từng thấy qua cảnh tượng tận thế m.á.u tanh tàn nhẫn, trong mắt còn có ngây thơ thuần khiết thuộc về trẻ nhỏ, nhưng hiện tại trong mắt đứa bé nho nhỏ tràn ngập hoảng sợ vô tận.
Ngay cả khi phía sau có binh sĩ đưa nước nóng tới cho cậu, phản ứng bản năng của Tranh Tranh dĩ nhiên không phải cám ơn quan tâm, mà là kinh hoảng sợ hãi lui về phía sau, cho đến khi nhìn thấy quân trang của đối phương mới an tâm lại, ngoan ngoãn nói cám ơn.
Bên cạnh Giang Tĩnh Thủy, Ôn Tiểu Tự và Ôn Cảng Sinh ngồi, so với một nhà Dương Hiên chật vật lầy lội, Ôn Tiểu Tự được Ôn Cảng Sinh chăm sóc rất tốt, ít nhất trên mặt trên người sạch sẽ, không giống Ôn Cảng Sinh, trên quần áo lầy lội cũng sắp không thấy rõ màu sắc ban đầu.
"Chị Giang." Tống Đại đi tới trước mặt cô ấy thấp giọng nói.
Giang Tĩnh Thủy đang dỗ đứa nhỏ trong lòng ngủ, nghe được giọng nói quen thuộc thân thể run lên, lập tức khóc lên: "Tiểu Tống, chị không nghĩ tới còn có thể gặp lại eml"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các người lại biến thành như vậy?"
Giang Tĩnh Thủy khóc nói ra chuyện đã xảy ra.
Sau khi đám người Tống Đại bị người sống sót đuổi đi không bao lâu, Lư Đại Nghiêu liền lộ ra bộ mặt thật đáng ghê tởm. Gã ta đầu tiên là dùng dị năng của con gái mình Lư Tiểu Mễ giải quyết Mễ Lan thính lực nhạy bén, sau đó bắt đầu cùng bọn giáo sư Dương đánh nhau.
"Trọng Khấu..." Tống Đại thấp giọng thì thào, cô thật sự không nghĩ tới nữ sinh nhỏ ít nói này, vừa mới thi đại học xong, lại cùng Lư Đại Nghiêu hợp tác làm loại chuyện này.
Trọng Khấu đuổi theo, còn muốn tiếp tục g.i.ế.c cả nhà bọn họ, may mắn bị Ôn Tiểu Tự dùng dị năng hệ thủy hóa thành cột nước cường lực vọt tới lầu một, lúc này mới cho mấy người bọn họ cơ hội chạy trốn.
Anh ấy vĩnh viễn nhớ rõ, câu nói trước khi c.h.ế.t Đại Sam đã nói với anh ấy kia: "Anh, người nhà bạn bè của em không có một người, anh và chị dâu, bọn nhỏ nhất định phải sống thật tốt, sống thật tốt."
Dương Hiên trầm mặc cúi đầu, anh ấy rất hối hận tự trách áy náy, nếu như anh ấy sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Lư Đại Nghiêu và Trọng Khấu, nếu như lúc trước anh ấy đi cùng Tống Đại, vậy anh em tốt Đại Sam của anh ấy sẽ không chết, trước khi c.h.ế.t Đại Sam còn muốn bảo vệ vợ con của anh ấy.
"Nhiều người như vậy, chỉ có mấy người chúng ta trốn thoát, những người khác hẳn là đều đã chết." Giang Tĩnh Thủy khóc nói.
Nhớ tới thảm trạng trước khi Đại Sam chết, Dương Hiên âm thâm lau nước mắt. Vốn bọn họ có phần thắng, nhưng ai biết Trọng Khấu cũng thông đồng với bọn họ, cô ta g.i.ế.c Cao Tân, còn muốn đi g.i.ế.c Dương Hiên và Ôn Tiểu Tự, Dương Hiên thiếu chút nữa bị cô ta đánh chết, cuối cùng là Đại Sam sau khi trúng dị năng độc hệ của Lư Đại Nghiêu, liều c.h.ế.t che chở Giang Tĩnh Thủy và hai đứa nhỏ nhảy xuống từ lầu cao, mạng của cô ấy và hai đứa nhỏ được bảo vệ, nhưng Đại Sam lại bị Lư Đại Nghiêu độc chất.
"Cướp đoạt." Tống Đại nhíu mày, dị năng này quả thật có chút khó giải quyết: "Vậy cô biết cô ta hiện tại có bao nhiêu loại dị năng không?”
Ôn Cảng Sinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Tiểu Tự, Ôn Tiểu Tự nhìn lại anh: "Anh, chuyện này em phải nói."
"Lúc Trọng Khấu cố gắng g.i.ế.c tôi, bị tôi đả thương, nhưng tôi tận mắt nhìn thấy vết thương của cô ta trong nháy mắt khép lại, trước kia cô ta ngay cả mình bị thương chảy m.á.u cũng không biết, sao lại đột nhiên có loại năng lực này? Cô còn nhớ không? Tự lành vốn là dị năng của Phạm Thụy Dương, Phạm Thụy Dương chết, dị năng tự lành chạy tới trên người Trọng Khấu."
"Tôi cảm thấy Trọng Khấu có khả năng cướp đoạt dị năng của người khác." Ôn Tiểu Tự vẫn an tĩnh ngồi một bên đột nhiên mở miệng.
Ôn Tiểu Tự lắc đầu: "Sau khi tôi đánh bị thương cô ấy liền dẫn theo bọn chị Giang chạy, chỉ biết là ngoại trừ cô ta có thêm một dị năng tự lành, nhưng nếu cô ta trở về g.i.ế.c c.h.ế.t Cao Tân, g.i.ế.c c.h.ế.t Lư Tiểu Mễ, thậm chí Lư Đại Nghiêu thì có thể sẽ có được ba dị năng cách không lấy vật, sóng âm, độc thể, Phạm Mã cũng là cô ấy giết, cho nên cô ta còn có một dị năng ánh sáng cường quang, đúng rồi còn có phản xạ của Đại Sam."
"Không, Đại Sam bị Lư Đại Nghiêu độc chết." Dương Hiên nhịn đau nói.
"Nói cách khác, cô ta muốn cướp đoạt dị năng của người khác điều kiện tiên quyết là g.i.ế.c c.h.ế.t dị năng giả?" Tống Đại hỏi.
Dương Hiên gật đầu: "Hẳn là vậy."
Tống Đại nhẹ nhàng thở ra, nếu là như vậy, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tuy rằng trước mắt Trọng Khấu có rất nhiều dị năng, đau đớn bất giác, cuồng bạo, ánh sáng cường quang, cách không lấy vật, sóng âm, độc thể, nhưng những dị năng này phần lớn đều cần gần người, mà hệ phong và hệ hỏa của Tống Đại, chuyên khắc công kích gần.
"Các người đã đến trong căn cứ, thì nghỉ ngơi một chút, đúng rồi vì sao trên người các người bẩn như vậy?"
Lúc trước cô từ thành phố H đến thành phố W cũng đã trèo núi, tuy rằng đất đai lầy lội, nhưng cũng chỉ có trên đùi dính bùn, bọn họ thì gân như toàn thân đều là bùn.
Dọc theo đường đi bọn họ không biết có bao nhiêu gian nan, may mắn có Ôn Tiểu Tự Ôn Cảng Sinh làm bạn với cả nhà bọn họ, Tranh Tranh bởi vì tận mắt chứng kiến Trọng Khấu g.i.ế.c người và Đại Sam chết, sinh ra phản ứng mãnh liệt, là Ôn Tiểu Tự kiên nhẫn chăm sóc cậu, còn dạy cậu vẽ tranh giảm bớt cảm xúc, chậm rãi phản ứng của Tranh Tranh mới không kịch liệt như ngày đầu tiên.
“Nước dâng?”
"Không rõ lắm, nhưng tôi sẽ nói chuyện này cho lãnh đạo căn cứ, bảo anh ta phái người đi điều tra, các người yên tâm."
Ôn Tiểu Tự nói: "Chắc là do nước ngầm chảy ra, tôi thấy rất nhiều cánh đồng có rất nhiều bọt khí bốc lên bên ngoài, hẳn là có liên quan đến tuyết cực hàn tan chảy lúc trước, cô nói xem có phải lại sắp mưa to rôi không?"
"Chúng tôi khi rời khỏi thành phố H vẫn ổn, nhưng ngay khi chúng tôi cắm trại trên núi vào đêm hôm sau, nước không biết bắt đầu từ khi nào tràn ra khỏi mặt đất.
"Cảm ơn em." Giang Tĩnh Thủy thấp giọng khẽ nhấp.
Giang Tĩnh Thủy lắc đầu: "Không phải, là nước dâng!"
"Ăn đi." Trọng Khấu ném cho Bạch Diêu một gói thức ăn, là bánh bích quy giòn mỏng vị hành tây, trên túi còn nhuộm chút m.á.u đỏ tươi. Trên núi cao, Trọng Khấu mặc áo khoác cũ, nhìn chăm chú vào căn cứ cổ thành cách đó không xa.
Bỗng nhiên cô ta biến mất tại chỗ, một phút sau, cô ta lại xuất hiện tại chỗ, chỉ có gió chạy như bay xẹt qua mái tóc ngắn đen bóng như tơ tằm của cô ta.
Cậu sẽ tin cậy ôm Ôn Tiểu Tự, gọi cô là chị Tiểu Tự, cô giáo Tiểu Tự, Ôn Tiểu Tự sẽ lấy bút vẽ và giấy phác họa trân quý của mình ra, để cậu vẽ lên đó, cùng cậu vượt qua thời gian gian khó khăn nhất.
Trọng Khấu ngước mắt, đôi mắt hạnh sáng ngời nhìn cậu ta, vươn tay về phía cậu ta.
Trọng Khấu không trả lời, mở bao bì ra ăn.
"Trọng Khấu, chúng ta tìm một nơi không có người trốn đi, vì sao cô nhất định phải cuốn mình vào trong g.i.ế.c chóc?"
Đâu ngón tay Bạch Diêu run lên: "Cô lại g.i.ế.c người?"
Bạch Diêu bỗng nhiên trong lòng run rẩy, cảm xúc mừng như điên tràn ra, cô ta nguyện ý rời đi với cậu ta? Cậu ta vô cùng kích động chuẩn bị tiến lên cầm lấy cô ta, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh đến gần như lạnh như băng của cô ta.
"Nếu cậu không đói bụng, thì đưa bánh bích quy cho tôi ăn."