Ngón tay Sở Cảnh Hòa thon dài ngâm trong nước lạnh sâu kín, đầu ngón tay trắng lạnh rơi vào bọt nước trong suốt như lộ ra, làm nổi bật đầu ngón tay của anh càng thêm trong suốt, như một khối ngọc lạnh thượng đẳng cực phẩm, dán ở trên xương sống mỏng manh của người trong nước, nhẹ nhàng bóp thắt lưng tinh tế thướt tha kia, dẫn tới thân thể Tống Đại run lên.
Cô ghé vào bên cạnh bồn tắm, mặt bên an tĩnh mềm mại, da thịt ngưng tụ bọt nước ướt sũng, mái tóc dài màu mực xõa tung trong bồn tắm như một giọt mực nhuộm trong nước, sợi tóc bị nước ngâm càng đen bóng mềm mại, da thịt của cô lại càng trắng nõn.
"Tiểu Đại, còn muốn tiếp tục ngâm nữa không?" Sở Cảnh Hòa ngồi ở bên cạnh bồn tắm, xương ngón tay tinh tế mà hữu lực nhẹ nhàng ấn bóp ở đường cong vai cổ của cô.
"Em còn muốn ngâm thêm một lát nữa." Tống Đại gối mặt vào khuỷu tay, nhẹ giọng nói: "Như vậy rất thoải mái."
Trong giọng nói dịu dàng của Sở Cảnh Hòa lộ ra không đồng ý, khớp xương rõ ràng theo cổ thon dài của cô trượt đến bên má cô, ngón tay thô lệ nhẹ cọ má cô: "Ngâm nước lạnh lâu sẽ bị cảm.
"Anh đã xem Godzillachưa?" Tống Đại vươn tay, nước theo độ cong cánh tay của cô ào ào chảy xuống, cô ôm cổ anh hơi đè xuống, khiến cho anh không thể không nửa quỳ gối bên cạnh bồn tắm, rời khỏi làn da ấm áp dán lên cổ anh, giọng nói Sở Cảnh Hòa khàn khàn: "Đã xem, bộ phim này hình như có rất nhiều bộ."
"Em hiện tại chính là Godzilla, sau khi nguyên tử thở ra cần làm lạnh, thân thể của em cũng cần làm lạnh, bằng không luôn cảm thấy nóng đến khó chịu." Đầu ngón tay Tống Đại ôm lấy cổ áo sơ mi cẩn thận tỉ mỉ, da thịt ướt át làm ướt áo sơ mi của anh, nửa trong suốt dán ở trên người anh, bọt nước theo đường cong chặt chẽ của anh lăn xuống chỗ sâu.
"Vậy, vậy được rồi. Vậy sau khi em ngâm xong thì nói cho anh biết, anh sấy tóc cho em, đừng để bị cảm lạnh." Sở Cảnh Hòa vẫn cúi thấp tâm mắt, nhìn chằm chằm mép bồn tắm bằng sứ trắng, bên tai ửng đỏ.
"Bởi vì Trọng Khấu." Tống Đại nói: "Cô ta có thuấn di, theo lý mà nói, tốc độ hẳn là sẽ nhanh hơn bọn Dương Hiên Ôn Tiểu Tự, sẽ đi tới căn cứ cổ thành trước bọn họ, nhưng trong căn cứ vẫn chưa từng gặp bọn họ, điều này không hợp lý. Em cảm thấy cô ta hẳn là đã sớm mai phục ở trong căn cứ, cũng có thể là ở phụ cận căn cứ. Em không muốn luôn phòng thủ, chờ cô ta g.i.ế.c tới cửa, cho nên em phải rõ ràng thực lực của mình, sau đó tìm cơ hội chủ động xuất kích.
"Đúng rồi Tiểu Đại, em rõ ràng dùng hệ phong là có thể g.i.ế.c ông ta, vì sao còn muốn dùng hỏa?"
"Ừ"
"Em xem Đậu Văn Quang làm vật thí nghiệm?”
Tống Đại nói: "Mặc dù ở trong phòng kín, hệ phong chiếm trước tiên cơ có thể g.i.ế.c bọn họ, nhưng em muốn thử cường độ hệ hỏa, bao nhiêu nhiệt độ hỏa diễm có thể chống đỡ với những người này."
"Tại sao?”
Tống Đại kỳ quái cúi đầu, phát hiện mình trong nước không biết từ lúc nào đã chống nửa người đi ra, toàn bộ sau lưng đều lộ ra trên mặt nước, cô buông tay ra ngâm trở về trong nước, nửa khuôn mặt đều ngâm ở dưới nước, tựa như một con cá nóc.
Không đợi cô nhận ra, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai sắp lật tung nóc nhà của Giang Tĩnh Thủy.
"Đúng vậy, Trọng Khấu g.i.ế.c Đậu Văn Quang cũng không sao cả, nếu để cô ta g.i.ế.c người ẩn thân đạt được năng lực của gã ta thì có chút phiền toái." Tống Đại chống cằm, trong lúc vô tình thoáng nhìn vật chất màu đen lan tràn trong góc phòng, nhanh chóng mặc quần áo vào, nhảy ra từ trong nước.
"Đó là cái gì?" Cô cau mày.
"Cho nên lúc trước Cận Lạc Bạch nói anh ta có thể ngăn cản năm người ẩn thân, em kiên quyết từ chối, nhất định phải một lần g.i.ế.c c.h.ế.t sáu người bọn họ, ngoại trừ bởi vì năm người kia là đồng bọn của Đậu Văn Quang, em còn lo lắng Trọng Khấu g.i.ế.c bọn họ trước em, đạt được năng lực của bọn họ." Sở Cảnh Hòa trong nháy mắt đoán trúng tâm tư của cô.
"Sên! Sên! Ông xã mau đốt lửa!" Giang Tĩnh Thủy một tay ôm đứa bé, một tay cầm Tranh Tranh đứng ở trên giường, nhìn sên nhu động đột nhiên chui ra từ trong khe tường, giống như một miếng vải đen trên tường thét chói tai chỉ biết kêu Dương Hiên.
"Không thể đốt lửa, đây là thành cổ, kết cấu bằng gỗ, một đốt lửa toàn bộ kiến trúc đều bị đốt!"
Nhưng những con sâu này khi bị đao cắt, sẽ không tử vong, ngược lại còn có thể không ngừng nhúc nhích, đồng thời phân liệt thành hai con sên, Dương Hiên dùng ga giường kéo chúng nó, những con sâu này liên thuận thế bò lên trên ga giường.
Dương Hiên lập tức thu hồi lời vừa rồi, không dùng lửa đốt không được, cả phòng đều sắp bị bò đầy.
Anh ấy lấy bật lửa ra đốt ga giường, lửa lớn hừng hực thiêu đốt, anh ấy lập tức trải lửa trên mặt đất, sên trên mặt đất lập tức bị đốt cháy, những con sên khác nhao nhao né tránh, Dương Hiên đi giày dày, lưng cõng Giang Tĩnh Thủy, xách theo Tranh Tranh thừa dịp thế lửa, nhảy ra khỏi phòng.
Qua một gian phòng, bọn họ lúc này mới phát hiện không chỉ một nhà bọn họ vì g.i.ế.c c.h.ế.t sên mà đốt lửa, các góc trong căn cứ đều toát ra lửa. May mắn sên trên đường không quá nhiều, nhưng vì quá tối, bọn họ cũng không thể không cẩn thận chú ý, tránh bị sên ở trong gạch căn bị thương.
"Đi!" Dương Hiên lôi kéo Giang Tĩnh Thủy chạy ra ngoài, trên đường đụng phải rất nhiều người bị sên cắn bị thương, Dương Hiên đều giúp đỡ cứu người.
Tống Đại ở trong phòng nhìn sên đầu búa trong nháy mắt như dính dính như thủy triều đen vọt về phía bọn họ, Tống Đại lấy ra thảm dập lửa từ trong không gian ném cho Sở Cảnh Hòa: "Bảo vệ tốt chính mình, đừng để bị bỏng!"
Đúng lúc này cô nghe thấy Tuyết Đoàn cách vách phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Tuyết Đoàn rất ngoan, tiếng kêu bình thường cũng rất nhỏ, trừ phi gặp phải nguy hiểm, nếu không nó sẽ không phát ra tiếng kêu to như thế.
"Tiểu Đại em xeml" Sở Cảnh Hòa khoác thảm dập lửa, chỉ vào một con ốc sên đầu búa may mắn sống sót trong góc.
"Chỉ cần căn cứ còn có một con sên, như vậy rất nhanh một con sên sẽ phân liệt ra hơn trăm triệu con sên, chiếm lĩnh căn cứ, nhưng tiến sĩ Ngô không phải nói virus từ bỏ nhiễm côn trùng rồi sao?
"Chúng nó đây là đang phân liệt sinh sôi nảy nở?" Đôi mắt Tống Đại căng thẳng, nhanh chóng ném cầu lửa về phía nó, cho đến trong phòng không còn một con.
Rõ ràng bọn họ không dùng d.a.o cắt nó, nhưng nó lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu phân liệt thân thể, một con sên rất nhanh biến thành hai con sên, hai con sên biến thành bốn con sên.
"Em cũng không rõ lắm." Sắc mặt Tống Đại ngưng trọng.
Nói xong, Tống Đại ném một quả cầu lửa về phía đám sên, quả câu lửa to như quả bóng rổ, đập vào trong đàn sên nhất thời toát ra một mùi hôi thối ghê tởm, ngọn lửa trong nháy mắt dọc theo những con sên này lan tràn, đi đến đâu những con sên này đều bị đốt cuộn mình lại, đốt thành một đoàn hồ đen.
Tống Đại nhanh chóng cùng Sở Cảnh Hòa đi ra ngoài, sên ngoài phòng không nhiều, nhưng bởi vì trời tối khắp nơi đều ẩn giấu nguy hiểm, Tống Đại đi ở phía trước, mỗi lần đặt chân, đều sẽ ném ra một quả câu lửa trên mặt đất trước, diện tích che phủ một mét vuông, dùng nhiệt độ cao đốt cháy một lần mới dám đặt chân.
"Đi chỗ em đi qua, cẩn thận chút." Tống Đại đưa cho Sở Cảnh Hòa một chiếc đèn pin cường quang, đi tới trước cửa Ngu Ngọc Trạch hô: "Anh thế nào?"