Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 134



"Cẩn thận!" Giọng nói Sở Cảnh Hòa từ phía sau cô truyền đến.

Tống Đại xoay người vừa nhìn, một bé trai 12,13 tuổi bị nhiễm virus biến thành một tang thị, thân nhỏ hình thể thấp bé, cho nên tránh thoát phong tuyến của cô, sải bước nhào tới về hướng cô.

Trên khuôn mặt non nớt của cậu nhóc hiện đầy gân xanh dữ tợn màu tím xanh, nhãn cầu nhô ra, miệng bị xé rách thành hình dạng vặn vẹo, m.á.u tươi dính đặc màu đỏ sậm không ngừng nhỏ xuống đất, đầu lưỡi trong miệng đã không còn, thay vào đó là một con sên dẹp nhúc nhích.

Tang thi nhỏ cách Tống Đại chỉ có hai bước, Tống Đại đã mượn sức gió cảm giác được sự tôn tại của nó, Sở Cảnh Hòa giơ tay, một cây gai gỗ trực tiếp xuyên thấu đầu nó.

Giống rất nhiêu phim truyền hình điện ảnh Zombie, một khi đánh xuyên đầu Zombie, hoặc là trực tiếp vặn gấy cổ, những Zombie này sẽ mất đi năng lực hành động.

Tuy rằng Zombie đã chết, nhưng sên ký sinh ở thân thể Zombie còn chưa tử vong, nó trực tiếp b.ắ.n ra từ trong miệng Zombie, tùy thời cắn lấy mục tiêu ký sinh kế tiếp.

Tống Đại đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng kỳ quái chính là, con sên này tựa như bị dán phù chú định thân, thân thể vặn vẹo vô cùng cứng ngắc, đợi ở trong miệng tang thi nhỏ không nhúc nhích.

"Anh làm?" Cô nhìn về phía Cận Lạc Bạch đứng đón gió ở góc tường thành, thân hình cao lớn cao ngất khép lại một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo theo gió mà động, giữa hai ngón tay thon dài trong sạch kẹp một điếu thuốc lá.

"Tôi đã chuẩn bị xe an bài nhân viên may mắn sống sót dời đi, cần kéo dài thêm một đoạn thời gian." Cận Lạc Bạch nói.

Anh ta không cần bất luận động tác gì dư thừa, chỉ cân phát huy dị năng hệ tinh thân, mười mấy Zombie đã tự mình vặn gãy cổ của mình. Sên mập mạp dẹp lép còn dừng lại trong miệng, Cận Lạc Bạch lấy ra một chai rượu tưới lên người những thây ma này, đốt t.h.u.ố.c lá ở đầu ngón tay, tàn thuốc màu đỏ tươi rơi xuống cồn, ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt dấy lên, đốt sên sạch sẽ.

"Hoắc Bình là hệ cường hóa thể lực, đối phó tang thi cũng tạm được, nhưng rất khó g.i.ế.c c.h.ế.t sên tự mình sinh sôi nảy nở, tôi bảo anh ta hộ tống bọn tiến sĩ Ngô, Ngu Ngọc Trạch ra khỏi thành rồi." Tống Đại nói.

Cận Lạc Bạch mím môi cười nhạt: "Tôi còn chưa lợi hại đến trình độ đó. Một lần tôi chỉ có thể khống chế được mười mấy zombie. Đúng rồi, chỉ có hai người các người sao? Những người khác đâu?"

"Vậy anh mau khống chế tang thi trong căn cứ, chúng ta g.i.ế.c từng người một." Tống Đại nói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, đã có tang thi phát hiện bọn họ, leo lên tường thành đánh tới. "Ừ." Cận Lạc Bạch đi về phía cô, trong lúc đó còn có không ít tang thi từ trên tường thành bò lên, muốn công kích anh ta, nhưng Cận Lạc Bạch ngay cả tay cũng không nhấc lên.

Không thể không nói, virus này thật thông minh. Dị năng giả xem như nhân loại tiến hóa bên trong tận thế, ở rất nhiều phương diện đều mạnh hơn người bình thường, cho dù không có vũ khí nóng bảo hộ, dị năng giả mất không bao lâu cũng tiêu diệt đám bị virus lây nhiễm Zombie, khống chế virus lây nhiễm lan truyền.

"Tống Đại, cô phải cẩn thận, virus xoáy này tuy rằng sẽ không biến dị năng giả thành tang thị, nhưng lại khiến dị năng giả biến thành người bình thường. Chính là bởi vì dị năng giả khủng hoảng hậu quả virus mang đến, nhao nhao lâm trận bỏ chạy, cho nên mới có thể làm cho những virus này lan tràn nhanh như vậy." Cận Lạc Bạch nói.

"Còn có loại năng lực này? Tôi biết rồi." Tống Đại có chút ngoài ý muốn.

"Tôi hiểu." Lòng bàn tay Tống Đại dấy lên một đoàn lam hỏa nhiệt độ cao hơn bình thường.

Nhưng mà để dị năng giả thoái hóa thành người bình thường, vừa vặn bắt được tâm lý sợ hãi nhất của mỗi một dị năng giả.

Những dị năng giả này ở bên trong tận thế hưởng thụ quen cảm giác ưu việt dị năng mang đến, trong lòng phần lớn đều là nhìn xuống đối với người bình thường, tâm tính thương hại. Bọn họ sợ nhất thậm chí không phải tử vong, mà là từ trên đám mây thần đàn cao cao rơi xuống, trở thành người bình thường bọn họ từng coi thường nhất. Cho nên không chiến mà chạy, lựa chọn tự bảo vệ mình.

"Những con sên này nếu anh không dùng lửa cơ bản g.i.ế.c không chết, anh đứng ở bên cạnh em, nhất định phải cẩn thận." Tống Đại tới gân Sở Cảnh Hòa, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

"Ừ." Sở Cảnh Hòa thanh thản bình tĩnh.

Cận Lạc Bạch rít mạnh một hơi thuốc, phun ra khói thuốc xám trắng, che khuất ánh sáng thâm thúy trong đáy mắt.

Tang thi ở phía sau anh ta kết bè kết đội bò lên, tư thế vặn vẹo giống như quái vật, trong miệng chảy nước bọt ghê tởm, vung động lốc trùng gửi gắm vào trong miệng bọn họ, càng không ngừng phát ra tiếng gào thét ầm ï.

Cận Lạc Bạch nheo mắt ưng lại, mười mấy tang thi phía sau trong nháy mắt cứng ngắc, Sở Cảnh Hòa lập tức giơ tay vươn ra một cây gai gỗ, giống như xâu kẹo hồ lô nổ đầu những tang thi này, Tống Đại lại trong nháy mắt đốt lên ngọn lửa màu lam thẫm, xoáy trùng trong nháy mắt bị bốc hơi.

"Nhiệt độ dị năng hệ hỏa của cô có phải tăng lên không?" Cận Lạc Bạch nhìn ngọn lửa màu lam, hỏi.

"Lâu như vậy, tôi cũng nên có chút tiến bộ." Tống Đại nói nhỏ: "Cẩn thận."

Người sống sót còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã phát hiện mình tạm thời thoát ly miệng hổ.

"Cảm ơn." Lông mi Cận Lạc Bạch lạnh nhạt buông xuống, ánh mắt sắc bén như đao dịu dàng nhìn chăm chú vào bàn tay trắng nõn tinh tế đang nắm giữ anh ta.

Những tang thi này có thể leo núi chạy trốn tốc độ lại cực nhanh, người bình thường cùng tang thi căn bản không có cách nào so sánh, chỉ cần vài giây, những người này sẽ bị tang thi bây bao phủ.

Bởi vì sên virus cường đại lây nhiễm năng lực, ở trong vòng mười mấy phút ngoại thành đã rơi vào tay giặc toàn bộ, nhưng còn có lác đác vài người sống sót không ngừng chạy về hướng nội thành, phía sau vô số tang thi đang truy đuổi bọn họ.

"Không khách khí." Tống Đại buông tay ra, nhìn dưới thành lâu.

Tống Đại giơ tay, cuốn lên một đạo gió, mang toàn bộ ba người sống sót kia tới trên tường thành.

Giơ tay kéo lấy cánh tay thon dài của anh ta, kéo vê phía sau mình, một đạo phong nhận tắm lửa từ phía sau anh ta nhanh chóng đi như gió thu quét lá rụng, không đợi Cận Lạc Bạch đứng vững, tang thi bò lên từ bên cạnh cũng đã bị cô thiêu c.h.ế.t toàn bộ.

Cận Lạc Bạch nhìn về phía Tống Đại.

"Đứng ở đây, nơi này mới là nơi an toàn nhất." Cận Lạc Bạch giữ chặt bả vai người đàn ông, hỏi: "Phía sau còn có người sống sót không?"

"Không, không có, tất cả đều chết, người ngoại thành quá nhiêu, mọi người căn bản không kịp chạy, đã bị tang thi cắn, sau đó tất cả đêu biến thành tang thi mới, trong thành chỉ có mấy người chúng ta chạy thoát." Người sống sót run rẩy nói.

"Các người cứu chúng tôi sao? Các người là dị năng giả sao?" Những người này vô cùng kích động nhìn bọn Tống Đại, đột nhiên phát hiện tang thi thay đổi phương hướng, từ bốn phương tám hướng tuôn về phía bọn họ, hoảng sợ hô to: "Tang thi tới, chúng ta chạy mau!"

Tống Đại thần sắc lạnh như băng, nếu ngoại thành đã rơi vào tay giặc toàn bộ, vậy cô cũng không cần ném chuột vỡ đồ. Đôi mắt cô khẽ thu lại, nâng lên hai tay mãnh liệt lam quang từ lòng bàn tay của cô nở rộ mà ra, quang mang kia mãnh liệt đến chói mắt chói mắt, phảng phất mặt trời màu lam hóa thành dòng nước nóng hổi, chảy vào trong căn cứ ngoại thành.

Những người sống sót nhìn ánh sáng xanh này nhất thời sửng sốt, vài giây sau, bọn họ mới đột nhiên cảm giác được lửa thiêu nóng rực, tường thành tựa như cháy lên, ngay cả tường gạch cũng bị nhiệt độ cao thiêu đốt nóng lên, sóng nhiệt thiêu đốt người giống như sóng xung kích nổ tung đập vào mặt.