Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 137



Đại hồng thủy trèo đèo lội suối mà đến, đại hồng thủy rít gào dẫn tới mặt đất không ngừng chấn động, mọi người ngồi trên xe tải lớn dời đi đều cảm nhận được cảm giác chấn động mãnh liệt, Hoắc Bình lái xe, nhìn hòn đá nhỏ trên mặt đất bắt đầu không tự chủ được run rẩy, anh ta quay đầu nhìn lại, nhất thời phát hiện đại hồng thủy tuôn trào phía sau.

Anh ta lập tức xoay tay lái, mọi người trên xe tải bị lật nhào vì thay đổi phương hướng nhanh chóng.

Ngu Ngọc Trạch ôm mèo, vỗ vỗ ngăn cách giữa khoang lái và ghế sau xe tải: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Hoắc Bình lớn tiếng nói: "Hồng thủy tới rồi, mọi người nắm chặt, chúng ta phải lập tức đến chỗ cao đi!"

Ngu Ngọc Trạch vừa nghe, trong nháy mắt nhét Tuyết Đoàn vào trong quân áo.

Hiện tại khắp nơi đều là con sên nhu động, hiện tại hồng thủy lại đến, đối với nhân loại mà nói là tai ương ngập đầu, nhưng đối với con sên mà nói lại không phải, những con sên này bị hồng thủy cuốn vào trong nước quả thực như cá gặp nước, có thể càng thêm không kiêng nể gì cắn người rơi xuống nước, hơn nữa chui vào thân thể của họ, lây nhiễm bọn họ.

Bang bang bang - -

Anh ta lại đập mạnh mấy cái ngăn cách, hỏi: "Tống Đại đâu? Bọn họ có biết đại hồng thủy tới không?”

Hoắc Bình nhìn hồng thủy cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng bao phủ mà đến, cảnh tượng như vậy, khiến anh ta nghĩ tới lúc tận thế mưa to, anh ta tìm được đường sống trong chỗ chết, anh ta và anh họ cùng nhau bị vây ở đường hầm dưới lòng đất, mưa to nước đọng rất nhanh rót vào, bọn họ thiếu chút nữa tươi sống c.h.ế.t đuối ở bên trong, cuối cùng anh ta sống sót, mà anh họ của anh ta lại không thể sống sót.

"Nhanh lên, hồng thủy sắp tới rồi!" Lâu Thiên Thiên thúc giục nói.

"Chạy maul" Lâu Thiên Thiên lôi kéo mấy người sống sót cách cô ta gần nhất bỏ chạy.

Lâu Thiên Thiên lập tức nhảy xuống từ trong cửa sổ, lúc sóng lớn sắp thôn phệ xe tải lớn, giơ tay đông lạnh thành băng điêu sóng triêu cuồn cuộn phía sau bọn họ.

Hoáắc Bình đạp mạnh chân ga, chạy về phía ngọn núi cao nhất Cổ Thành, nhưng mà đại hồng thủy gào thét không cho bọn họ chút cơ hội thở dốc, trong khoảnh khắc phá hủy căn cứ cổ thành hâu như không còn, lại vài giây sau, lật tung chiếc xe tải lớn.

Dị năng hệ băng của cô ta ở trước mặt đại hồng thủy có thể dời núi lấp biển có vẻ bé nhỏ không đáng kể, cô ta chỉ có thể đông lạnh vẻn vẹn sóng lớn rộng mấy mét phía sau các cô, hơn nữa nhiều nhất chỉ có thể duy trì hơn mười giây.

"Tống Đại có dị năng hệ phong, cô ta có thể ngự phong mà bay, hẳn là không có nguy hiểm. Nhưng chúng ta thì không nhất định." Lâu Thiên Thiên ngồi ở ghế lái phụ cởi dây an toàn, vạn nhất hồng thủy vọt tới, cô ta thà rằng bị đại hồng thủy cuốn đi, cũng không muốn bị dây an toàn cuốn vào đáy nước hít thở không thông mà chất.

Ngay sau đó Ngu Ngọc Trạch, Hoắc Bình cũng bị sóng triều mãnh liệt cuốn đi, trong hồng thủy đục ngầu này cuốn theo bùn cát, thép, còn có các loại vật phẩm bén nhọn, một cây gai gỗ đ.â.m trúng đùi Hoắc Bình, anh ta nhíu mày đau khẽ há miệng, nhưng bùn cát trong nháy mắt rót vào miệng mũi anh ta.

Mười lăm giây sau, băng điêu không chịu nổi áp lực vỡ tan, sóng lớn lại đánh úp lại.

"Cẩn thận!" Giọng nói Lâu Thiên Thiên còn chưa hô xong, người đã bị hồng thủy cuốn đi.

Hiện tại, cảnh tượng như vậy phảng phất như tái hiện lại cảnh tượng lúc đó, sắc mặt anh ta trắng bệch đứng lên từ trên mặt đất, thói quen tập thể hình nhiều năm khiến anh ta vài ba phát chạy tới phía trước nhất của đội ngũ, hơn nữa thuận tay xách lên hai đứa nhỏ chạy tương đối chậm.

Ngay khi anh ta sắp hít thở không thông mà chết, một lực đạo kéo anh ta từ bờ vực tử vong trở về.

Có một đôi tay, dịu dàng lại nhanh chóng phủi đi bùn cát trên mặt hắn, Hoắc Bình nặng nề ho khan hai tiếng, nước mắt sinh lý tuôn ra bên ngoài, lúc này mới phun hồng thủy suýt nữa rót vào trong phổi đi ra.

"Khá hơn chút nào chưa?” Giọng nói dịu dàng dịu dàng vang lên bên tai anh ta.

Hoắc Bình ngẩng đầu, tâm mắt trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, chậm rãi, anh ta nhìn thấy ánh mắt ân cần của Tống Đại.

Xung quanh cô còn có rất nhiêu người đứng, nhưng vào lúc đó, trong mắt Hoắc Bình không còn nhìn thấy ai khác ngoài cô, như thể mọi thứ xung quanh đều là một dòng nước lũ không quan trọng.

".. Tống Đại?" Hoắc Bình sắc môi trắng bệch khẽ run, hốc mắt hơi đỏ có hơi ướt át: "Cô cứu tôi?"

"Ừ, là tôi. anh bị thương." Tống Đại nhìn anh chống lại gai gỗ nhìn một chút: "May mắn không làm bị thương động mạch chủ, anh nằm một lát, chờ Ngu Ngọc Trạch sẽ đến chữa khỏi cho anh.

"Tống Đại." Hoắc Bình đột nhiên ôm lấy cô, thân hình cường tráng khảm dáng người mảnh khảnh của cô vào trong thân thể của mình, ôm lấy lưng mỏng của cô, cánh tay như cọc sắt cơ bắp hai đầu, gần như che lại toàn bộ thân hình của cô, chỉ có mái tóc dài mềm mại của Tống Đại từ khe hở giữa ngón tay anh ta lộ ra. Loại hình thể mãnh liệt này, làm cho người ta có một loại ảo giác anh ta có thể dễ dàng nhào nát cô.

"Hoắc Bình, anh không sao chứ?! Đầu óc anh choáng váng?! Tống Đại là người anh có thể chạm vào?! Anh muốn c.h.ế.t phải không!!!" Cố Dực đẩy anh ta ngã xuống đất, cũng mặc kệ vết thương trên đùi anh ta, đạp anh ta một cước.

Hoắc Bình bị Cố Dực đạp mạnh một cước, rên rỉ một tiếng, không lên tiếng.

"Lúc người sắp chết, có người kéo anh ta một phen, sau khi được cứu cảm kích kích động là cảm xúc rất bình thường, tuy rằng hành vi của Hoắc Bình có hơi quá khích, nhưng anh có thể hiểu được. Ngược lại Cố Dực nói thế, khiến em và Hoắc Bình đều không xuống đài được, như vậy không tốt." Sở Cảnh Hòa thấp giọng nói bên tai cô.

Cố Dực không thể tin nhìn anh.

Tống Đại vỗ vỗ bả vai Hoắc Bình, nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt."

Cố Dực không thể tin được, cười ra tiếng, hất tay anh ra, ánh mắt tràn ngập giễu cợt.

"Hoắc Bình tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ là tâm tình kích động mà thôi." Sở Cảnh Hòa thản nhiên nói.

Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh Sở Cảnh Hòa.

Sở Cảnh Hòa giữ chặt Cố Dực.

Tống Đại kích động cầm tay anh.

"Hoắc Bình bình thường rất thành thật, chỉ làm việc không nói lời nào, lân này anh ta như vậy em quả thật không nghĩ tới, anh không tức giận thật sự quá tốt."

"Anh làm sao sẽ giận em. hơn nữa, Hoắc Bình ôm em, anh cho dù tức giận cũng có thể giận anh ta mà?"

Trái tim Tống Đại ấm áp, lời Sở Cảnh Hòa hoàn toàn nói đến trong lòng cô.

"Tòa cao tầng kia còn chưa bị đại hồng thủy phá vỡ, chúng ta mau đi nơi đó!" Lâu Thiên Thiên chỉ vào tòa nhà cao tâng cách đó không xa, nói.

Bây giờ họ đang ở trên một chiếc thuyền kayak, làn sóng lũ đã qua, nhưng lũ lụt đã nhấn chìm hầu hết các tòa nhà trong thành phố. Tống Đại dùng dị năng hệ phong vớt 20 người nổi trên mặt nước từ trong hồng thủy lên, cầm thuyền kayak từ trong không gian an trí người sống sót.

Hiện tại mấy người Tống Đại ngồi trên một chiếc xuồng cao su, bên trong một chiếc khác ngồi Lâu Thiên Thiên, Giang Tĩnh Thủy, Tranh Tranh và những người sống sót khác.

Cố Dực ở một bên trợn trắng mắt, nhìn Hoắc Bình nửa nằm, hận không thể giẫm lên vết thương của anh ta.

Mọi người đồng tâm hiệp lực chèo chèo mái tới tòa nhà, hiện nay Hoáắc Bình là người sống sót duy nhất trong dị năng giả hệ thể lực, nếu như anh ta đến chèo mái chèo thì làm ít công to, nhưng Ngu Ngọc Trạch ốm yếu ngồi đó, nói trái tim anh ta cực kì đau, không thể sử dụng dị năng.

Mọi người có hơi thất vọng, nhưng không thể trách móc Ngu Ngọc Trạch, chỉ có thể tiếp tục chào.

Chỉ có Cố Dực là vui vẻ nhất, anh ta vừa chèo mái chèo vừa cười. Đáng đời, để anh ôm Tống Đại, nên chảy nhiều m.á.u chút, sao không đau c.h.ế.t anh. "

Đột nhiên một sên theo mái chèo nhanh chóng nhảy lên, may mắn Cố Dực nhanh tay lẹ mắt, ném mái chèo xuống: "Có con sên!"