Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 23



Đóng cửa phòng, sau khi khóa trái rồi dùng sô pha ngăn chặn, Sở Cảnh Hòa hỏi: "Cô ấy đi rồi?"

Tống Đại gật đầu: "Con của cô ấy thoạt nhìn đã bình phục, rất tốt."

"Đúng vậy, rất tốt." Sở Cảnh Hòa thấp giọng nói.

Anh mặc áo khoác thoải mái màu sậm, xắn tay áo lên khuỷu tay, lộ ra cánh tay nhỏ gây rắn chắc, trong tay còn vắt khăn lau ướt sũng, khăn lau hút no nước, dọc theo ngón tay thon dài sạch sẽ của anh nhỏ xuống thùng nước phía dưới.

Tống Đại đi lên phía trước hỗ trợ: "Ban công lại thấm nước sao?"

"Ừ." Sở Cảnh Hòa gật gật đầu: "Em đứng ở nơi đó là tốt rồi, anh đã sắp thu dọn xong rồi."

Tuy rằng chủ nhà đã phong kín ban công, nhưng hiển nhiên độ phong kín của thủy tỉnh không tốt lắm, dưới cơn mưa to liên tục không ngừng xâm nhập, nước mưa sẽ theo khe hở cửa sổ thấm vào.

Thường thường ngày hôm sau khi tỉnh lại, trên gạch men sứ ban công cũng đã tích lũy một tầng nước đọng mỏng manh, trên cửa sổ cũng ngưng hơi nước ẩm ưới.

Mỗi ngày bọn họ rời giường chuyện đầu tiên chính là lau sạch sẽ nước đọng, nhưng chỉ cần mưa to không ngừng, loại tình huống này sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, nghĩ đến hộ gia đình trên tâng cao nhất định thảm hại hơn, phỏng chừng đã thành động nước rồi.

Cô hiện tại đã không thường dùng kính viễn vọng quan sát bên ngoài, một là trời âm u, hơn nữa mưa to dày đặc, tâm mắt gần như bị che khuất, căn bản không quan sát được gì. Thứ hai chỉ cần còn có giông bão, mọi người cơ bản đều sẽ không ra ngoài.

Nước bên ngoài không biết tăng tới mấy tâng, ban ngày cô đi theo Sở Cảnh Hòa rèn luyện thể lực, lúc trời hơi tối sẽ sớm ăn cơm, nằm trên sô pha xem TY.

Lúc trước cô đã sạc đầy điện thoại di động, máy tính, còn mua vài cục sạc điện dung lượng lớn, cùng với sạc điện tay, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không cần lo lắng vấn đề hao điện.

Cho nên bọn họ hoặc là xem chương trình giải tỏa áp lực, hoặc là xem phim phóng sự về kỹ thuật sinh tôn dã ngoại hàm lượng cao hoặc là các loại côn trùng độc rắn độc, học chút tri thức vạn nhất sau này dùng được thì sao?

Sô pha nằm dưới thân vốn là lúc Sở Cảnh Hòa chuẩn bị phòng cưới mua, mặc dù là sô pha nhưng mở ra cũng có thể làm giường đôi.

Đệm sô pha rất mềm rất thoải mái, ngủ ở đây so với giường không có gì khác nhau, cô vừa xem tỉ vi, vừa gối lên khuỷu tay Sở Cảnh Hòa, trên người đắp một tấm chăn tơ tằm mềm mại giữ ấm, giống như bị tâng mây bao bọc, kèm theo tiếng mưa rơi bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Sở Cảnh Hòa cảm giác đầu gối trên cánh tay mình trâm xuống, cúi đầu nhìn Tống Đại không biết đã ngủ từ lúc nào, xuất thần chăm chú nhìn trong chốc lát, bên môi hơi nhếch lên. Yên lặng tắt điện thoại di động, điều chỉnh độ sáng của đèn đêm, nhẹ nhàng đắp lại tấm chăn tơ tăm trượt xuống n.g.ự.c cô.

Ánh sáng màu xanh dịu dàng của đèn đêm chiếu vào sườn mặt tuấn mỹ của Sở Cảnh Hòa, màu da tái nhợt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, đêm mưa to trộn lẫn tiếng sấm cũng không tính là yên tĩnh, nhưng cũng khó có được khiến người ta cảm thấy trâm tĩnh, giống như thời gian vào ban đêm cũng chậm lại.

Tống Đại ngủ không an phận, trở mình, nửa người khoác ở ngoài sô pha, mắt thấy sắp lăn xuống, trong tiếng mưa rơi truyên đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại bao dung, lập tức có một đôi cánh tay hữu lực chế trụ thắt lưng của cô, một lần nữa vớt cô về trong chăn mềm mại.

Cánh tay lộ ra bên ngoài hơi lạnh, cũng được một đôi bàn tay thô ráp khô ráo nhẹ nhàng câm lấy, nhiệt độ ấm áp dán vào da thịt nhẫn nhụi của cô truyền lại cho cô.

Tống Đại trong lúc ngủ mơ cảm giác mình bị một người ấm áp bao vây lại, bản năng đi tìm ấm áp, bất tri bất giác đã chui vào trong n.g.ự.c của anh, dán mặt vào n.g.ự.c của anh, tóc dài hỗn độn cọ lung tung ở n.g.ự.c của anh.

Sở Cảnh Hòa nhếch khóe miệng, ánh mắt thanh nhã động lòng người. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài bên mặt cô, kéo chăn tơ tằm lên trên, che lại tấm lưng mỏng manh lộ ra của cô, bàn tay dày rộng cách chăn mỏng nhẹ nhàng võ, như là đang dỗ cô ngủ.

"Mơ một giấc mộng đẹp, Tiểu Đại."

Tống Đại ngủ một giấc no nê duỗi lưng tỉnh lại, trời lại sáng.

Tống Đại duỗi lưng một nửa thì dừng lại, hối hận! Vô cùng hối hận! Rõ ràng đã nói cô trông đêm trước, làm sao có thể ngủ, hơn nữa còn có thể ngủ ngon như vậy?

Xem ra vẫn phải đặt đồng hồ báo thức, nhưng Sở Cảnh Hòa luôn thừa dịp cô ngủ len lén tắt đồng hồ báo thức đi, hay là đặt thêm mấy cái?

"Tỉnh rồi?" Sở Cảnh Hòa đã bắt đầu rửa sạch nước đọng trên ban công và bọt nước trên cửa Sổ.

Tống Đại ảo não gật đầu: Lại để anh thức đêm rồi, mau đi ngủ bù đi."

Sở Cảnh Hòa lắc đầu: "Bây giờ anh không buồn ngủ, lát nữa nghỉ ngơi cũng được."

Anh mở cửa sổ ra, sau khi hắt nước trong thùng nước ra, lập tức đóng lại, chỉ là trong chốc lát này áo của anh đã bị sương mù mỏng manh thấm ướt, những sương mù này bị ánh sáng mỏng manh thưa thớt của sáng sớm chiếu rọi, ánh sáng nông sâu không đồng nhất, m.ô.n.g lung rơi vào thân hình cao ngất thanh tuấn của anh.

Hôm nay nước đọng đã ngập đến tầng 20." Sở Cảnh Hòa xoay người nói.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nói chuyện trưa nay ăn gì.

Tống Đại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đêm qua mưa lớn như vậy sao?"

"Mưa không có gì đặc biệt, nhưng mực nước đã tăng lên, anh nói.

Tống Đại mơ hồ cảm thấy bất an, mưa không có thay đổi, nhưng mực nước lại tăng mạnh nhiều như vậy, nói rõ nhất định là đập thượng nguồn vỡ đập, đập chứa nước tích trữ như điên vọt ra ngoài, lúc này mới dẫn đến lập tức ngập đến tầng 20.

Cô dán mắt nhìn xuống, có vài tiểu khu kiểu cũ, đường phố, trường học, trung tâm thương mại đều đã nhìn không thấy đâu, thế giới thật sự trở thành một mảnh đại dương mênh mông.

Những tiểu khu cao tầng như bọn họ, trở thành hòn đảo đơn độc ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng cuộc sống trên hòn đảo đơn độc cũng làm cho người ta lo lắng đề phòng.

Các chủ nhà gặp tai họa ở tầng thấp đều bắt đầu tị nạn ở tâng cao, người tị nạn ở trong hành lang càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng xảy ra loạn, người có phòng tốt xấu gì còn có một cánh cửa chống trộm có thể ngăn cản, nhưng người ở trong hành lang thì không có yểm hộ gì cả, một khi phát sinh nguy hiểm, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

Anh em họ Ôn ở hành lang tầng 29, dường như cũng ý thức được vấn đề này, sáng sớm hôm nay đã phá cửa 2803 không người ở sát vách dọn vào.

May mắn bọn họ đoán trước kịp thời, một giờ sau, một nhà bác Cát dẫn theo mấy hộ gia đình khác đều ở trong hành lang 28 kêu gào, nài nỉ bảo Cố Chí Cao cho bọn họ lương thực, nếu không bọn họ sẽ c.h.ế.t đói trước cửa Cố Chí Cao. Nhưng hiển nhiên lần này Cố Chí Cao không mềm lòng, mặc cho bọn họ kêu rách trời cũng không mở cửa.

Những người này mắt thấy Cố Chí Cao thờ ơ, thì muốn lấy đồ đập cửa, Cố Chí Cao bị ép nóng nảy cũng bắt đầu học bộ dáng lúc trước của Tống Đại, câm đao uy h.i.ế.p lập uy, dọa những người đó chạy mất.

Tầng 28 cuối cùng cũng thanh tịnh, nhưng tất cả mọi người đều bị nhốt trong một tòa nhà, luôn có người đói đến không chịu nổi lấy mạng tranh giành thức ăn.

Lúc đám người Vương Mãnh kia không cướp được người có thể cướp, cho dù vũ khí trong tay cô và Sở Cảnh Hòa nhiều hơn nữa, xuống tay tàn nhẫn hơn nữa, bọn họ cũng dám lần nữa tới cửa, hơn nữa sẽ tụ tập càng nhiều người.

Thật sự đến lúc đó, chính là một mảnh thi sơn huyết hải thảm thiết.

May mắn chính là từ sau khi đập vỡ, giông bão đã nhỏ hơn trước một chút, có lúc giông bão thậm chí sẽ ngừng chừng một giờ, một ít người trong nhà có cần câu, bắt đầu to gan câu cá ở trong nước, tuy rằng câu được phần lớn đều là rác rưởi nhưng thỉnh thoảng thật đúng là có thể câu được một hai con cá giải quyết vấn đề thức ăn.