Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 71



Anh ta siết chặt ngực. Vốn dĩ môi xanh tím tái nhợt thất sắc, đầu ngón tay gác ở bên giường khẽ run rấẩy: "Nửa giờ sau, tôi muốn nhìn thấy đồ cô hứa hẹn."

"Tôi nói được làm được." Tống Đại đi ra khỏi phòng 06, nhìn thấy cửa phòng 02 mở rộng, Giang Tĩnh Thủy đã tỉnh táo, Dương Hiên ôm cô ấy khóc bù lu bù loa, Giang Tĩnh Thủy từ Quỷ Môn Quan trở về cũng khóc, Tranh Tranh bị dọa cũng đang khóc, đứa nhỏ trong lòng lính y tế cũng đang khóc, một nhà bốn người đều khóc.

Tống Đại không đi quấy rây bọn họ mà là đi lấy đồ.

20 phút sau, cô đeo một chiếc ba lô lớn đi tới tâng ba, t.h.i t.h.ể Tạ Vi đã được chuyển đi, vết m.á.u cũng được rửa sạch sẽ.

Cô lặng lẽ hỏi binh lính: "Một nam một nữ trong phòng 04 có đi ra nhìn người c.h.ế.t không?”

Người lính nhìn phòng 04 với vẻ mặt hung dữ: "Không, họ chê mùi m.á.u tươi của người c.h.ế.t quá nặng, ra ngoài hít thở không khí."

Được, Tạ Vi trả thù vô dụng rồi.

Cô đi tới phòng 02, Giang Tĩnh Thủy đang nghỉ ngơi, Dương Hiên một tấc cũng không rời trông chừng cô ấy.

Sau đó cô lại đi đến phòng số 06, sau khi gõ cửa hai phút, Ngu Ngọc Trạch mới mở cửa ra, thở hổn hển giống như đi tới cạnh cửa cũng mất rất nhiều sức lực.

Dương Hiên vừa vui mừng vừa cảm kích, mấy ngày nay anh ấy tăng ca làm thêm giờ không có thời gian trở về thăm Giang Tĩnh Thủy, chính là muốn kiếm nhiều vật tư đổi sữa bột, Tống Đại lập tức giải quyết khẩn cấp cho anh ấy.

"Không được." Bị Dương Hiên giữ chặt cổ tay, nhưng động tác của hai người đều rất nhẹ, sợ đánh thức Giang Tĩnh Thủy.

"Không cần." Tống Đại muốn đi.

"Rất cám ơn cô, Tiểu Tống, tôi thật sự không biết nên như thế nào cảm tạ cô mới tốt, cô lại cứu cả nhà chúng tôi một lần." Hốc mắt Dương Hiên ửng đỏ: "Tôi đây có quân lương lúc trước kiếm, cô cầm đi."

Anh ấy cầm ba bao lương thực cá nhân, hai hộp dứa cứng rắn nhét vào trong tay cô, Tống Đại đành phải nhận lấy.

"Lúc trước chúng tôi tìm vật tư tìm được hai bình sữa bột, hẳn là chưa từng bị ngâm nước, tôi và Cảnh Hòa là hai người lớn không ăn được, nghĩ vẫn là đưa tới cho các người vậy." Tống Đại nhẹ giọng nói.

Ngu Ngọc Trạch không nói chuyện, xem như thỏa hiệp.

Sắc mặt Ngu Ngọc Trạch hơi lạnh. "Tôi tới nơi tránh nạn là để t¡ nạn, không phải bán dược, không có khả năng một lần cầm đủ thuốc cho anh uống cả đời, nhưng anh yên tâm tôi biết nơi nào có thuốc không bị ô nhiễm, tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

"Thuốc tôi lấy trước cho anh 20 hộp." Tống Đại mở ba lô ra.

"Cô tới tị nạn sao lại mang theo mấy thứ này?"

Tống Đại tiếp tục móc đồ từ trong ba lô: "Đây là ba bao thức ăn cho mèo, một bao cát cho mèo, còn có 20 thanh mèo, đủ cho Tuyết Đoàn nhà các người ăn một thời gian."

Ngu Ngọc Trạch nhìn thấy mấy thứ này, sắc mặt mới khá hơn chút.

Không thỏa hiệp cũng không có cách nào, người cũng đã cứu sống.

"Ai, tận thế mà, tìm đồ ăn không dễ dàng, thức ăn cho mèo... cũng là thức ăn mà." Tống Đại ngửa mặt lên trời phiên muộn cảm thán.

Tuyết Đoàn: Không nghe thấy căn bản không nghe thấy.

Tuyết Đoàn vừa nghe đến tiếng tháo bao bì quen thuộc đã lập tức chạy tới, giống như hổ đói vồ ăn, oa oa ăn một ngụm lớn.

"Được rồi." Ngu Ngọc Trạch không khách khí nữa, mở thức ăn cho mèo ra đổ vào trong bát nhựa.

Tống Đại: "... Không có việc gì, thức ăn cho mèo tôi trữ còn nhiều, đủ cho tôi ăn thời gian rất lâu."

"Tao có bỏ đói mày à? Thật sự không có tiền đồ." Ngu Ngọc Trạch lạnh lùng nói.

Môi tái nhợt của Ngu Ngọc Trạch khẽ mím, như là ghét bỏ lại như là đồng tình, ba bao thức ăn cho mèo cầm hai bao, còn lại một bao đưa cho Tống Đại, quay mặt miễn cưỡng mở miệng: "Cầm đi, đừng để chính mình c.h.ế.t đói, cô còn phải giữ mạng tìm thuốc cho tôi."

Tống Đại cười khẽ, đứng dậy rời đi, cô bọc quần áo dày đi qua tâng hai chật chội, tâng một coi như trống trải, đi tới bên ngoài tàu điện ngầm tuyết lớn bay tán loạn, lúc này nhiệt độ ước chừng là âm mười lăm độ, vì tránh rét, các binh sĩ đều ở trong khu mua sắm thủ vệ, mà không phải đứng ở bên ngoài.

Trên quảng trường phố buôn bán bị tuyết phủ kín, đột ngột đứng hai thân ảnh dính dính lại một chỗ, bên cạnh còn có hai người tuyết buồn cười.

"Hi!" Tống Đại cười chạy tới, chào hỏi bọn họ.

Hai người cùng quay đầu lại, Nguyễn Miên Miên không vui nhìn cô: "Làm gì?"

Tống Đại vươn tay: "Đưa dây chuyền cho tôi."

"Dây chuyên? Dây chuyền gì? Cô đừng nói lung tung được không?" Nguyễn Miên Miên nói.

"Tôi không nói lung tung, chính là vòng cổ ngọc lục bảo Tạ Vi trước khi c.h.ế.t tìm các người đòi, các người lại không đưa kia." Tống Đại nói.

Sắc mặt Trần Kính trâm xuống: "Cô ấy lại nói với cô? Chết cũng không cho người ta thanh tịnh."

"Người c.h.ế.t đã qua đời, thứ không thuộc về anh, anh cũng có thể chiếm à, lấy lại đây." Tống Đại đã nhìn thấy sợi dây nhỏ quen thuộc đeo ngọc lục bảo trên cổ Trần Kính.

"Hơn nữa thứ này đã bị tôi lấy m.á.u nhận chủ, cho dù cô cầm đi cũng vô dụng." Bước chân anh ta chậm rãi khẽ động về hướng tàu điện ngầm bên kia, nói.

Tống Đại cười: "Thế nào? Tạ Vi ký khế ước bán mình cho Trần Kính sao?"

Tống Đại nở nụ cười, vòng cổ ngọc lục bảo có không gian trữ vật vốn chỉ là căn cứ vào suy đoán lúc trước cô gặp Tạ Vi ở trung tâm thương mại, trên cổ cô ta đeo vòng cổ, cùng với suy đoán khi còn sống cô ta đau khổ cầu xin bọn Nguyễn Miên Miên Trân Kính trả lại vòng cổ.

"Tuy rằng chúng tôi có không gian, nhưng thật sự không có bao nhiêu đồ."

Mặt Trần Kính nhất thời đen như đáy nồi, nếu Tạ Vi hoặc là người phụ nữ bình thường, anh ta đã sớm vung tay tát qua, nhưng cố ky chiến tích của Tống Đại ở Thiên Mỹ Cẩm Thành, Trần Kính có hơi kiêng kị.

Không ngờ đám ngu xuẩn này lại trực tiếp chứng thực phỏng đoán của cô.

"Cô cũng biết đây là đồ của Tạ Vi, Tạ Vi c.h.ế.t rôi, đồ đạc sẽ thuộc về anh Kính." Nguyễn Miên Miên nhỏ giọng bảo vệ.

Tống Đại không nhanh không chậm ởđi tới, gỡ vòng cổ ngọc lục bảo trên cổ anh ta xuống, nhẹ nhàng chuyển động ở đầu ngón tay, thật ra cô đã có một không gian cực lớn, vòng cổ ngọc lục bảo đối với cô mà nói cũng không có tác dụng gì.

Sắc mặt Trần Kính đột biến, co cẳng bỏ chạy.

Nhưng người làm sao có thể chạy qua gió, một lưỡi d.a.o sắc bén từ trong tuyết giơ lên, trước tiên cắt đứt cổ họng của anh ta, phòng ngừa anh ta kêu to, lại cắt đứt gân chân của anh ta, Trần Kính thống khổ ngã trên mặt đất giãy giụa.

Cô tiến lên chặn đường lui của Trần Kính Nguyễn Miên Miên trước, trên mặt tươi cười: "Vậy cũng quá tốt, g.i.ế.c anh, vòng cổ không phải có thể nhận tôi làm chủ sao?"

Tống Đại không muốn nghe cô ta nói nhảm, nói xin lỗi với cô có ích lợi gì, họ bức tử Tạ Vi chứ không phải cô, trực tiếp dùng phong nhận giải quyết.

Trần Kính ở trong tuyết dần dần không còn sức lực, Tống Đại quay đầu nhìn Nguyễn Miên Miên.

Nguyễn Miên Miên giờ phút này thật sự trở nên mềm nhữn, tê liệt ngồi dưới đất, không ngừng cầu xin: "Buông tha cho tôi đi, tôi cam đoan tôi sẽ không nói, cô đừng g.i.ế.c tôi, xin lỗi, xin lỗi...

Nhưng ai lại chê kỹ năng của mình nhiều hơn chứ? Bất cứ thứ nào cô muốn, nó là của cô.

Nổi lên một trận gió tuyết, cuốn t.h.i t.h.ể của bọn họ đi ném xa xa, tùy ý tuyết lớn dân dần bao phủ t.h.i t.h.ể của bọn họ.

Tống Đại quấn chặt thân thể, nhìn sợi dây chuyền ngọc lục bảo trong tay, lúc trước Trân Kính nói thứ này cần nhỏ m.á.u nhận chủ?

Cô cắn nát ngón tay, nhỏ ở phía trên ngọc lục bảo, trong nháy mắt tiến vào trong một không gian, không gian ngọc lục bảo và dị năng không gian bản thân Tống Đại bất đồng, dị năng không gian vô biên vô hạn phảng phất đứng ở trên đồng hoang.

Mà không gian vòng cổ ngọc lục bảo có hạn, hơn nữa còn là một tòa nhà năm tầng cao như tòa nhà dạy học, mỗi một tầng lầu đều có năm phòng học, dùng ý niệm có thể lên lâu, mở phòng, phát hiện đồ đạc trong mỗi phòng.