Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 81



Sở Cảnh Hòa mở mắt ra, thấy cô mệt mỏi trong mắt bị quét sạch, tựa như vợ nghênh đón chồng về nhà nhì cô giang hai tay, ôm cô ngôi ở trên đùi của mình, mặt chôn ở trước n.g.ự.c của cô hít sâu một hơi, cánh tay gắt gao vòng quanh eo của cô, như có như không vuốt ve lưng của cô, lại chơi đùa mái tóc dài buông xuống phía sau của cô, quấn ngọn tóc từng vòng từng vòng ở trên ngón tay, sau đó buông ra, ngọn tóc trượt xuống, anh lại quấn ở trên ngón tay, làm không biết mệt.

Thật ra Tống Đại mặc rất dày, một bộ đồ liền giữ ấm, một bộ áo len, một bộ áo lông màu đen, phảng phất như gấu lớn mập mạp, cho dù ôm cô cũng không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dưới quần áo, đại khái ngay cả độ cong n.g.ự.c cũng không cảm nhận được, nhưng Sở Cảnh Hòa tựa như rất thích tư thế này, phảng phất như vậy có thể làm cho anh đặc biệt thả lỏng, thậm chí còn thỏa mãn phát ra một tiếng than thở... Tống Đại có hơi nghiện mèo, lúc đi quán cà phê mèo vuốt mèo mới có thể phát ra loại âm thanh này.

Cô cúi đầu hôn nhẹ lên tóc anh: "Hôm nay không cần đi lầu lớn, bác gái sẽ trông, buổi tối uống canh hải sản thế nào?”

Rau dưa trân quý, mỗi hạt rau dưa trong lán lớn đều cắm nhãn hiệu, mặt trên còn ghi chép tỉ mỉ tình huống phát triển của rau dưa, ngay cả vài chiếc lá cũng viết rõ ràng, thiếu một gốc sẽ lập tức phát hiện, hơn nữa bác gái này nhân phẩm không tệ, tay chân sạch sẽ, sẽ không làm chuyện khác người.

"Được." Sở Cảnh Hòa vùi mặt vào n.g.ự.c cô, giọng nói khàn khàn mang theo ám muội khó hiểu.

Tám giờ sáng, Cố Dực ngủ một giấc tỉnh dậy, ăn hai ngụm quân lương khô khan, chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên phát hiện bên chân mình giống như đá tới gì đó, cúi đầu nhìn lại hóa ra là hộp đào vàng anh ta thích nhất.

"Đây là..."

Cố Dực gặm lương khô gõ cửa Hoắc Bình, Hoắc Bình cũng đang gặm quân lương.

Từ sau khi Sở Cảnh Hòa thức tỉnh dị năng, cô liền ngủ ở bên trong giường, không cần lo lắng lăn xuống giường nữa, nhưng bởi vì giường nhỏ cô lo lắng tư thế ngủ của mình sẽ chen đến Sở Cảnh Hòa, muốn lấy một chiếc giường lớn từ trong không gian đi ra.

Hoắc Bình gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng bây giờ đi đâu tìm đồ hộp đào vàng, đều tuyệt tích rồi."

Hoắc Bình có vẻ mặt không hiểu ra sao.

Cố Dực nhét bánh bích quy vào túi áo, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên: "Đi làm làm máy phát điện thịt người."

"Đúng vậy." Khóe miệng Cố Dực nhếch lên nụ cười không thể kiềm chế, hóa ra chỉ dành cho một mình anh ta. Phòng 09, Tống Đại tóc dài hỗn độn từ trong chăn chui ra, Sở Cảnh Hòa đã mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong.

"Mỗi ngày ăn bánh bích quy nén, miệng đều ăn sủi bọt, nếu có một hộp đào vàng thì tốt rồi đúng không?”

Tống Đại gật gật đầu, đơn giản ăn trứng chiên, uống ly sữa, liền đi theo Sở Cảnh Hòa đến lều lớn.

"Được rồi."

"Lát nữa theo anh đến lều lớn không?" Sở Cảnh Hòa mặc áo lông lên hỏi.

Sở Cảnh Hòa lại không cho, anh nói giường này rất tốt, phi thường thích hợp.

Giáo sư Dương khoát tay: "Tôi hiểu, nhưng tình huống bây giờ là, chúng ta căn bản không cần đứa bé kia ra tay, thậm chí... tôi hy vọng cô ấy vĩnh viễn không có cơ hội ra tay, căn cứ vĩnh viễn bình tĩnh như bây giờ."

Giáo sư Dương tháo kính lão xuống, cười ha hả nói: "Sắp xếp cho cô ấy cái gì, bảo cô ấy đến tiểu đội trị an, có người gây chuyện, cô ấy quét một chưởng gió qua, cắt hết người một tầng?"

"Giáo sư, tôi không có ý đó."

Trong đường hầm, Vu Long canh giữ bên cạnh giáo sư Dương hỏi: "Những dị năng giả khác đều có nhiệm vụ riêng, ngay cả Trọng Khấu cổ quái nhất cũng sẽ chủ động theo bọn Cao Tân ra ngoài trừ tuyết, chỉ có Tống Đại không làm gì cả, giáo sư không sắp xếp cho cô ấy chút công việc sao? Luận năng lực cô ấy là mạnh nhất ở đây, Tưởng Phong khó giải quyết như vậy, cô ấy g.i.ế.c anh ta lại đơn giản như thái rau."

Một tuần sau, nhiệt độ bên ngoài từ âm 60 độ, giảm xuống âm 80 độ, không ít cửa sổ của khu mua sắm vì nhiệt độ cực lạnh mà bị đông nát, trong gió tuyết mê người đầy trời, luôn có thể nghe được âm thanh thủy tinh vỡ vụn thanh thúy, thậm chí có cả khung cửa sổ đều rơi xuống từ trên cao.

Nhưng đó là ngoài trời, bên trong ga tàu điện ngầm, tăng lượng than hàng ngày để tăng nhiệt độ bên trong nơi trú ẩn. Khiến nhiệt độ bên trong vẫn duy trì từ 0 đến 5 độ, thuộc về trạng thái quấn chặt chăn mặc quần áo dày là có thể chịu đựng được, mọi người ăn đồ ăn còn thừa không nhiều lắm, bị thời tiết đông lạnh đến vừa lạnh vừa cứng, gian nan sống qua ngày.

Nếu như không phải bên trong trạm tàu điện ngâm còn có ánh đèn có dấu vết một nên văn minh, rất nhiều người đều sẽ sinh ra một loại cảm giác, bọn họ là chuột giấu ở dưới bóng tối nhỏ yếu lại đáng thương. Thừa nhận một vòng lại một vòng thiên tai đáng sợ, rốt cục hiểu được ở trước mặt uy lực của thiên nhiên, nhân loại không hề có lực phản kháng, không thể vật lộn đối kháng với thiên tai, chỉ có thể giống như con chuột đào lỗ tránh né, sinh tử không do bọn họ làm chủ, toàn bộ dựa vào thiên mệnh.

Âm 80 độ có phải là giới hạn? Không nhất định, nói không chừng nhiệt độ còn có thể thấp hơn, bọn họ hiện tại đã ở trong nơi tránh nạn hai tháng, còn phải ở lâu hơn không? Cả đời sao?

Không có khả năng, quân đội không có than đá có thể cung cấp cho bọn họ cả đời, bọn họ cũng không có thức ăn cả đời ăn không hết, cho nên vẫn sẽ c.h.ế.t đúng không? Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, tại sao không c.h.ế.t ngay bây giờ? Còn có thể sớm đoàn tụ với gia đình đã chết.

Một người phụ nữ lảo đảo đứng lên, chậm rãi đi về phía lối ra tàu điện ngâm, bước chân bởi vì đói khát mà run rấy, trong đôi mắt đầy tơ m.á.u đều là trống rỗng và c.h.ế.t lặng, chuẩn bị nghênh đón cái c.h.ế.t của mình.

Đột nhiên cánh tay của cô ấy bị người ta bắt lấy, thân thể suy yếu bị kéo đến chấn động một chút, một cỗ nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay của cô ấy lan tràn đến toàn thân.

"Hôm nay nấu canh rau, uống một ngụm đi." Là một giọng nữ rất dịu dàng.

Người phụ nữ nâng lên đôi mắt c.h.ế.t lặng, nhìn vê phía đối phương, là một người phụ nữ tươi cười trầm tĩnh. Lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay hơi nóng lên của mình, đó là một chén canh nóng, trên canh nóng nổi lơ lửng một hai giọt dầu, hai cọng nấm con mập mạp chìm ở đáy canh, củ cải tươi giòn cắt thành từng hạt nhỏ rắc ở bên cạnh nấm, rau xà lách xanh mơn mởn điểm xuyết một bên, bốc lên sương trắng nóng hổi mang theo mùi thơm truyền tới chóp mũi của cô ấy.

Tay người phụ nữ khẽ run rẩy, cúi đầu uống một ngụm, dòng nhiệt từ khoang miệng uống vào, theo cổ họng chậm rãi chảy vào trong dạ dày, dạ dày lạnh lẽo trong nháy mắt bị nhiệt bao bọc, ấm áp trước nay chưa từng có truyền vào trong thân thể của cô ấy, cô ấy đã rất lâu rất lâu không uống đồ nóng, ăn rau dưa tươi mới. Sở Cảnh Hòa dùng tốc độ một tuần thúc đẩy rau dưa vốn phải một tháng mới có thể chín, hiện tại ngoại trừ khoai tây ba tháng mới có thể chín còn đang sinh trưởng, rau xà lách, củ cải anh đào, nấm đều đã tiến vào thời kỳ thu hoạch.

Tống Đại vỗ vỗ bả vai cô ấy, đặt một túi khăn giấy ở trước mặt cô ấy rồi yên lặng rời đi.

Người phụ nữ đang ngấu nghiến món canh nóng, đột nhiên quỳ xuống khóc to.

Công việc thu hoạch được giao cho những người lính, những người lính có thể câm những khẩu s.ú.n.g nặng nề, lại vô cùng cẩn thận khi thu hoạch rau quả, giống như đang cầm những viên ngọc quý với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.