Lúc Tào Khải Thân bị người hung hăng ném xuống đất, cả người hắn đều ngốc, sau khi nhìn thấy đám người Triển Vân bao vây hắn, sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức.
Hắn lập tức dùng kim loại bao vây toàn thân, còn muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng hai chân hắn đột nhiên rơi vào bùn đất, còn có một tia sét đánh lên người hắn.
Nháy mắt, cả cơ thể Tào Khải Thân bị điện giật tê dại, ngã xuống mặt đất không thể động đậy.
Trịnh Gia Hòa tiến lên trói hắn lại, sau đó đem về khu nhà giam.
Lúc này tất cả người sống sót đều được đưa tới đây, Triển Vân để Trình Khải cùng Trình Kiều kiểm kê một chút, khoảng chừng có hơn 300 người, trong đó bao gồm cả Tào Khải Thân, tiến sĩ cùng Lâm Khê.
Lâm Khê chỉ mặc nội y, ả lấy một cái khăn trải giường bọc quanh người, ngã ngồi trên mặt đất, ả bị người từ trên giường Tào Khải Thân đưa đến đây, giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy nước mắt.
Ả vừa thấy Tô Duệ Triết liền lập tức nhào tới, ôm lấy chân cậu khóc to, "Tiểu Triết, chị là bị bức ép, chuyện bọn chúng ra tay với cậu chị không biết gì cả... Chị là chị dâu của em a! Xem mối quan hệ huyết thống của chúng ta mà buông tha cho chị đi, chị không muốn chết đâu!"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Duệ Triết căng lên, cúi đầu nhìn người từng là chị dâu của mình, nhàn nhạt hỏi, "Chị dâu, anh họ của tôi ở đâu rồi? Bác và cháu trai của tôi ở đâu rồi?"
"Anh ta... Bọn họ..." Lâm Khê lắp bắp không nói nên lời.
"Bọn họ đều đã chết." Tô Duệ Triết nói, "Bọn họ mới là thân nhân có quan hệ huyết thống với tôi, không có bọn họ, chị cái gì cũng không phải."
Lâm Khê đờ người, miệng không thốt lên được câu nào, ả biết Tô Duệ Triết nói đúng, dù cho có quan hệ huyết thống đi chăng nữa, nhưng hiện tại tình thân cũng rất đơn bạc, ả trước nay rất khinh thường thiếu niên nghèo kiết xác này, cũng không cho cậu sắc mặt tốt nào, cho dù trước kia từng có sự kiện bồi thường nhà ở, nhưng ả cũng chưa từng ăn nói khép nép với cậu, ả chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ả sẽ phải quỳ xuống lấy lòng cậu...
"Tránh ra!" Triển Vân không chút lưu tình mà dùng dị năng trọng lực đẩy nữ nhân chướng mắt này ra, cô ta không biết kiểm điểm mà còn ôm chân Tiểu Triết của anh?!
Anh vẫn chưa quên lúc bọn họ vừa tới căn cứ, cô gái này đứng trước mặt Tào Khải Thân biểu hiện sự đồng tình cùng những lời nói kia, anh một chữ cũng không tin cô ta hối hận.
Chuyện kế tiếp chính là thẩm vấn, vì tình cảnh quá máu me nên không thể để đứa nhỏ nhìn thấy, cho nên Triển Vân kêu Ngô Tĩnh mang Dư Đông Đông về phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm Ngô Tĩnh nắm tay Dư Đông Đông đi về phòng nghỉ, vừa lúc đi ngang qua Tào Khải Thân đang bị dây thừng trói lại. Đột nhiên quanh thân Tào Khải Thân bùng nổ, nhào về phía Ngô Tĩnh cùng Dư Đông Đông.
Quanh thân hắn nháy mắt bao trùm một tầng kim loại, bên ngoài cơ thể cũng mọc ra răng cưa sắc bén, hắn trực tiếp cắt đứt dây trói, sau đó trên bàn tay xuất hiện gai nhọn kim loại, không chút lưu tình mà đâm về phía Ngô Tĩnh.
"Cẩn thận!" Trương Sóc Lương thấy thế, khóe mắt cơ hồ muốn nứt ra.
Trong chớp mắt, thân thể Ngô Tĩnh đột nhiên phiêu tán hóa thành hư không. Tào Khải Thân sửng sốt, lại hướng về phía Dư Đông Đông.
"Miêu ngao!" Tiểu Hắc từ trong lòng ngực Dư Đông Đông nhảy dựng lên, móng vuốt sắc bén từ thịt xuất ra, hung hăng chộp về hướng Tào Khải Thân.
Bởi vì thân thể Tào Khải Thân đều là kim loại bao trùm, móng vuốt của Tiểu Hắc cào qua kim loại liền phát ra thanh âm chói tai, làm người cảm thấy thập phần không khoẻ.
Động tác của Tào Khải Thân cũng không chậm, gai nhọn mọc quanh thân muốn đâm chết con mèo đen này.
Nhưng mà một đạo sương trắng đột nhiên quấn quanh cổ tay hắn, hạn chế hành động của hắn.
Tiểu Hắc phát hiện móng vuốt của nó thế nhưng không thể cào bị thương nhân loại trước mắt này, tức khắc giận dữ, thừa dịp nhân loại kia đột nhiên không thể nhúc nhích, hai chân trước bắt đầu hành hung khuôn mặt của nhân loại trước mắt.
Cũng không biết có phải do từng đổi thân thể với Trịnh Gia Hòa hay không mà thể lực của Tiểu Hắc rất lớn, nó không chút lưu tình mà cào a cào Tào Khải Thân, dù hắn có thân thể kim loại cũng bị đánh đến sao rơi đầy mặt.
"Để tôi!" Lôi điện của Trình Khải lập tức phóng tới, đem Tào Khải Thân giật đến điên dại.
"Tha, tha mạng..." Tào Khải Thân rốt cuộc cũng không thể duy trì kim loại bên ngoài cơ thể, hắn lộ ra khuôn mặt bầm dập sau khi bị Tiểu Hắc hành hung.
Triển Vân chậm rãi đi tới trước mặt hắn, lạnh lùng giơ súng lục trong tay lên, nhắm ngay đầu hắn.
"Chờ, chờ đã... Tôi có lương thực, tôi có nữ nhân... Tôi còn có vũ khí... Tôi sẽ đưa hết cho cậu... A......" Nhìn ra sát ý của Triển Vân, trong mắt Tào Khải Thân tràn đầy hoảng sợ, lập tức đưa ra tất cả lợi thế của bản thân, muốn đổi cho mình một mạng.
Nhưng tất nhiên Triển Vân sẽ không cho hắn cơ hội này, đáng lẽ ra thời điểm ban nãy bắt được tên súc sinh này thì phải giải quyết hắn ngay tại chỗ, mà không nên mang về để hỏi chuyện!
Tào Khải Thân kêu thảm thiết một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã xuống, trên đầu còn lưu lại một cái lỗ máu dữ tợn.
Triển Vân thu súng lại, Ngô Tĩnh biến lại thành người mang theo Dư Đông Đông về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Triển Vân đi đến trước mặt Lâm Khê cùng tiến sĩ, lạnh giọng nói, "Hỏi cái gì các người cũng phải trả lời, nếu như nói dối thì kết cục cũng sẽ giống như vậy."
Lão đại lợi hại nhất căn cứ Lâm Thành muốn giết liền giết, thân là người thường nên Lâm Khê cùng ông tiến sĩ làm sao dám cò kè mặc cả, tất nhiên là đều khai hết sự thật mà mình biết.
Nguyên nhân là bởi vì đãi ngộ ở căn cứ Lâm Thành không tốt, cho nên người tu sửa tường thành ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dẫn tới tang thi dễ dàng công phá căn cứ, Tào Khải Thân mang theo những người còn lại chạy tới ngục giam.
Trước đó Tào Khải Thân vẫn luôn chưa tìm thấy biện pháp thăng cấp dị năng, đã ở bình cảnh của cấp một một thời gian dài, sau đó tiến sĩ ngoài ý muốn phát hiệu công dụng của hạch dị năng, hạch dị năng của dị năng giả không chứa virus tang thi giống như tinh hạch, mà nó tràn đầy năng lượng, Tào Khải Thân dựa vào hạch dị năng mà đột phá lên cấp hai.
Tào Khải Thân thực tủy biết vị, thời điểm còn ở trong căn cứ, hắn đã từng trộm giết chết mấy dị năng giả, cướp lấy hạch dị năng của bọn họ để thăng cấp dị năng, nhưng cũng không dám quá trắng trợn táo bạo làm ra chuyện ăn thịt người.
Nhưng lần này sau khi đào vong khiến tổn thất thảm trọng, vật tư khan hiếm, vì thế phải nghiêm khác hạn chế cung ứng đồ ăn, người sống sót ở khu nhà giam mỗi ngày đều bị đói bụng.
Lúc ấy có một dị năng giả lúc chạy trốn thì bị thương nghiêm trọng, vì không còn Lâm Gia chữa trị, gã không thể sống tiếp.
Vì vậy trước khi gã chết, tiến sĩ liền móc hạch dị năng của gã ra, dâng cho Tào Khải Thân, mà thi thể lại bị ném ở phía sau khu nhà giam.
Đám người sống sót ở khu nhà giam đã đói bụng rất lâu rồi, thật sự là không nhịn được nữa, liền trộm cắt thịt từ trên người dị năng giả kia về nấu ăn, phát hiện thịt tươi ngon dị thường, hương vị thịt của thú biến dị còn kém xa. Chờ cho người tuần tra phát hiện thì thi thể kia chỉ còn lại khung xương, mà bên khu nhà giam bay ra từng trận mùi thịt nồng đậm.
Sau khi người tuần tra đem chuyện này báo cáo lên, Tào Khải Thân liền cho người đi đến khu nhà giam, đem thịt mà bọn họ nấu lấy về đây, hắn nghĩ rằng những người đó có thể ăn, vậy hắn cũng có thể.
Ăn được một lúc, hắn phát hiện thịt cũng có chứa năng lượng, đối với dị năng của hắn cũng có lợi, liền không hề đắn đo mà ăn đầy một bụng, lại còn phân phát cho đám anh em của hắn.
Những người khác bởi vì còn chút mâu thuẫn với việc ăn thịt người, nhưng sau khi phát hiện thịt này có năng lượng, rất có lợi với dị năng của bọn họ, vì vậy rất nhanh đã tiếp nhận chuyện này.
Trước khi đội ngũ Triển Vân lại đây, bọn họ đã lặng lẽ giết chết bốn dị năng giả, không chỉ nuốt lấy hạch dị năng của những người đó, còn phân thây thi thể của người ta.
Sau khi nói xong, Lâm Khê cùng tiến sĩ bắt đầu đổ lỗi cho nhau, muốn để chính mình ít tội thêm một chút.
Đội ngũ Triển Vân sau khi nghe xong, mọi người tức giận không thể tả, bọn họ làm sao cũng không nghĩ được có người điên cuồng như vậy, càng không nghĩ tới chính là, tất cả người ở căn cứ Lâm Thành có hơn 300 người, đều đã từng ăn thịt người, mà ăn còn rất yên tâm thoải mái.
Nghĩ đến trước đó khi bọn họ tiến vào khu nhà giam, những người này dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ, chẳng lẽ những người đó coi bọn họ là con mồi mà không phải là nhân loại sao? Nghĩ đến điều này khiến đội ngũ Triển Vân ai cũng không rét mà run.
Ban đầu Triển Vân còn nghĩ, chờ sau khi tiêu diệt tám vị đại gia ác độc kia đi, rồi sẽ liên lạc về cho căn cứ Phương Nam bằng radio, nhờ căn cứ phái người đem những người sống sót này mang về dàn xếp, nhưng hiện tại xem ra không được. Những người này đã từng ăn thịt người, bọn chúng đã đánh mất điểm mấu chốt của đạo đức, nếu đem bọn chúng về sẽ trở thành mối nguy hiểm của căn cứ.
Nhưng giết tất cả cũng không thích hợp, dù sao cũng là 300 mạng người...
Cuối cùng Triển Vân vẫn kêu Hàn Lôi dùng radio liên lạc với căn cứ, đem tình hình nơi này báo cáo. Tưởng Húc Châu không hổ là lãnh đạo căn cứ, rất nhanh đã đưa ra quyết định, ông sẽ phái người lại đây đem những người sống sót trở về, mặc kệ nói như thế nào cũng là 300 mạng người, nếu bỏ mặc bọn chúng thì có khi còn phát sinh ra chuyện khác, chờ đem bọn chúng về căn cứ lại cho thẻ thân phận đỏ, đãi ngộ giống như phạm nhân, phải có người trông giữ, không có được tự do, bọn chúng phải lao động để nuôi sống bản thân, nếu làm trái với quy định của căn cứ nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Triển Vân cũng tán thành với biện pháp giải quyết này, sau đó kêu Lâm Khê chỉ ra đồng bọn của tám vị đại gia kia trong đám người sống sót, xử bắn tập thể, rồi đem thi thể đi hỏa táng. Tiến sĩ và Lâm Khê là người thân cận với Tào Khải Thân, rất nhiều chuyện đen tối hai người họ đều biết rõ, vào lúc bày mưu giết chết đội ngũ Triển Vân, hai người này còn giúp tính kế một chút, bởi vậy hai người họ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tuy rằng tiến sĩ xin tha bằng mọi cách, lại tích cực phối hợp thẩm vấn, nhưng Triển Vân sẽ không cho ông cơ hội sống, dù sao ông ta cũng là đầu sỏ gây nên cái chết kiếp trước của Tô Duệ Triết. Anh an bài một căn phòng, để Tô Duệ Triết và ông ta đi vào suốt hai giờ đồng hồ, chờ sau khi Tô Duệ Triết đi ra, anh lại tự mình đi vào xử lý thi thể.
Triển Vân cẩn thận kiểm tra nhân số còn lại, đem vật tư còn dư lại của Tào Khải Thân phân phát cho những người sống sót, cũng cảnh cáo bọn họ tốt nhất ở đây chờ người của căn cứ Phương Nam đến đây, nếu bọn họ dám có ý xấu, quân đội căn cứ Phương Nam cũng không phải ăn chay.
Sau khi đe dọa những người này xong, bọn họ mới rời khỏi ngục giam khi trời vừa hừng đông. Trên xe việt dã có bảy nữ nhân, bọn họ cũng không lưu các cô lại, bởi vì bọn họ không thể tín nhiệm đám người kia, những cô gái này đã đủ khổ rồi, bọn họ cũng không thể để các cô mới thoát khỏi hang hổ lại đâm đầu vào hang sói được.
Tưởng Húc Châu nói người đóng quân ở căn cứ Hoán Thành cùng Lục gia đã đi về miền nam, rất có thể bọn họ sẽ gặp nhau ở trên đường, đến lúc đó giao bảy cô gái này cho quân nhân ở căn cứ Hoán Thành, để những người đó đem các cô đưa tới căn cứ Phương Nam.