Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 113: Hiện trạng hai nhà (2)



Bọn họ không nghĩ tới mọi chuyện lại trở thành như vậy, Trình Khải còn định đi gõ cửa hỏi cho ra lẽ, lại bị Triển Vân ngăn cản.

"Đi xuống dưới lầu nhìn xem." Triển Vân nhíu mày nói.

Thông tin đăng ký ở căn cứ hẳn là không sai, phòng ở chỗ này hẳn là của cha anh, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà Phan Lệ Hoa lại tách ra với cha anh. Hơn nữa nghe cách nói của bà ta, hẳn là rất chán ghét cha anh, như vậy vấn đề có lẽ là phát sinh trên người cha anh, bởi vậy việc nên làm bây giờ là tìm thấy cha anh trước đã.

Bọn họ theo lời Phan Lệ Hoa mà đi xuống dưới lầu, ý trên mặt chữ, bốn người đi xuống một tầng lầu, gõ gõ cửa nhà bên dưới nhà Phan Lệ Hoa, người nhà nghe nói là tìm Triển Trường Phong, liền báo cho bọn họ Triển Trường Phong đã dọn xuống lầu một ở, đối diện thang lầu kia.

Mọi người áp xuống khác thường trong lòng, nói cảm ơn rồi đi xuống lầu một.

Lại lần nữa gõ cửa, qua một hồi lâu cửa mới được mở ra.

"Các người tìm ai...? Phía sau cánh cửa lộ ra một khuôn mặt già nua mà lại tiều tuỵ, nhưng không phải cha của Triển Vân.

"Xin hỏi Triển Trường Phong có ở nơi này không?"

"Cho hỏi các người là..." Ông lão không có lập tức trả lời, mà có chút phòng bị hỏi.

"Tôi là con ông ấy, tên là Triển Vân."

"Con trai? Cậu là đứa con rời nhà bỏ đi kia?!" Ông lão biết được danh tính của Triển Vân, lập tức lộ ra vui mừng.

"Ách..." Triển Vân có chút nghẹn lời, lúc trước anh là bị cha đuổi ra khỏi nhà, cũng không phải là tự ý bỏ đi.

Bất quá đã là chuyện quá khứ, lại rối rắm cũng không có tác dụng gì, vì thế Triển Vân vẫn gật đầu thừa nhận.

"Thật tốt quá, ba của cậu vẫn luôn nhớ mong cậu đó! Ông ấy cũng không nên vì đôi mẹ con lòng lang dạ sói kia mà bỏ rơi cậu, may mắn cậu đã bình an trở về..." Ông lão hiển nhiên là rất cao hứng, một bên lải nhải nói, một bên mở cửa ra dẫn bọn họ vào phòng.

Căn cứ thủ đô thống nhất cải tạo nhà ở không giống với trước mạt thế, tuy rằng bên ngoài không khác biệt lắm, nhưng bên trong thì dựa theo phòng ở của ký túc xá, mỗi gia đình ở một phòng, cùng một phòng tắm và vệ sinh giản dị. Dù sao hiện tại tuyết lớn, đi ra ngoài xách một thùng tuyết trở về là coi như đã có nước dùng, đi vệ sinh hay lau mình đều không thành vấn đề.

Sau khi bốn người tiến vào phòng, Triển Vân liếc mắt một cái liền thấy được Triển Trường Phong đang nằm ở góc phòng. Ông tóc bạc đầy đầu, sống lưng cong xuống, hai má hơi hóp lại, thoạt nhìn không khác gì ông lão bảy tám chục tuổi, Triển Vân có chút không dám tin đây là cha anh, người cha từng rất phấn chấn oai hùng.

"Lão Triển, đứa con trai lớn mà ông tâm tâm niệm niệm đã quay trở lại!"

"Cái gì?" Triển Trường Phong không dám tin tưởng ngẩng đầu lên, "Tiểu Vân...?"

"Ba...?" Triển Vân cũng đầy mặt kinh ngạc, "Ba đây là..."

Triển Trường Phong khác với ba Trình, ông kết hôn sớm hơn rất nhiều, hiện giờ cũng chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, giờ phút này lại trông có vẻ già hơn ba Trình.

Triển Trường Phong thở dài, giãy giụa chậm rãi ngồi dậy, thảm mỏng trên người cũng rớt xuống, lúc này Triển Vân mới phát hiện, trên người ông chỉ mặc một cái áo bông chắp vá khắp nơi, hai chân cũng lộ ra, nhưng có chút khác thường.

"Ba... Chân của ba bị làm sao vậy?" Triển Vân hình như đã tìm ra được vấn đề, hẳn là chân của Triển Trường Phong xảy ra vấn đề, Phan Lệ Hoa mới mang theo Triển Bác rời đi.

"Ai..." Triển Trường Phong lại thở dài một tiếng.

Dân cư thủ đô quá nhiều, sau khi mạt thế bùng nổ, số lượng tang thi cũng rất nhiều, bởi vậy căn cứ thủ đô được thành lập xa thành phố, ở gần khu vực nông thôn, Triển Trường Phong một đường che chở con trai cùng vợ theo bộ đội vọt ra, nhưng trên đường gặp phải đàn tang thi khiến cho xe bị lật nghiêng, chân Triển Trường Phong bị xe đè làm bị gãy chân.

Tuy rằng sau đó ông đã được cứu, cũng thay đổi một chiếc xe khác thuận lợi chạy tới căn cứ thủ độ mới được thành lập, nhưng khi đó căn cứ thập phần hỗn loạn, điều kiện chữa bệnh cực kỳ thiếu khuyết, bác sĩ giám định ông bị gãy xương trụ.

Loại gãy xương này thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, nhưng trên thực tế chỉ cần dùng thạch cao bó cố định ba tháng, nằm trên giường nghỉ ngơi cho đến khi xương cốt lành lại là được, nhưng lúc ấy không có thạch cao, chỉ có thể dùng băng vải cố định đơn giản. Nói cách khác chính là ba tháng tới Triển Trường Phong chỉ có thể nằm trên giường ba tháng, không thể làm được việc gì.

Căn cứ thủ đô là phân phối theo lao động, nhưng bởi vì Triển Trường Phong là quan quân cao cấp, lại đang bị thương cho nên căn cứ cho ông đãi ngộ còn tạm ổn, mỗi ngày sẽ được phân phát ít nước cùng đồ ăn, nhưng người nhà là Phan Lệ Hoa cùng Triển Bác thì không có đãi ngộ này. Phan Lệ Hoa cùng Triển Bác đương nhiên là không muốn ra ngoài làm việc, cho nên liền ăn vạ ở trung tâm chữa bệnh chiếu cố cho Triển Trường Phong.

Nhưng mà số định mức của Triển Trường Phong không nhiều lắm, đối với ba người là có chút quá sức, Triển Trường Phong tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng nhìn vào tình cảm vợ chồng, ông vẫn luôn nhịn, sẽ đưa chút đồ ăn cho vợ con.

Chính là Phan Lệ Hoa cùng Triển Bác không hề có tâm chiếu cố ông, mỗi ngày tự coi mình là phu nhân quan quân, trước kia chuyện gì cũng nhờ người khác làm cho, bây giờ làm sao có thể đi hầu hạ cho ông, Triển Bác cũng là bị Phan Lệ Hoa nuông chiều đến lớn, càng thêm không biết chăm sóc người khác. Dưới tình huống được hai người họ chăm sóc, thương thế của Triển Trường Phong càng ngày càng kém, cuối cùng hai người bị bác sĩ nhìn không nổi nữa đem đuổi ra ngoài.

Sau đó căn cứ tu sửa tốt phòng ở, cũng có phân phối cho ông một căn, bác sĩ xem xét tình huống của ông đã tốt hơn một chút, liền thông tri cho Phan Lệ Hoa cùng Triển Bác đem Triển Trường Phong về nhà. Nhưng bị Phan Lệ Hoa cự tuyệt, sau khi cô mang Triển Bác vào ở căn nhà được căn cứ phân cho Triển Trường Phong, cũng không đi tới bệnh viện nữa, hoàn toàn không coi Triển Trường Phong ra gì, làm tâm của ông cũng càng ngày càng lạnh.

Sau đó mùa đông giá rét đột ngột tới, căn cứ liền lâm vào tình cảnh lương thực thiếu thốn, điều kiện giữ ấm ở trung tâm chữa bệnh rất kém, cho nên chỉ có thể để người bệnh dọn đi, nhưng Phan Lệ Hoa vẫn cự tuyệt Triển Trường Phong, Triển Trường Phong chỉ có thể cùng lão chiến hữu ở cùng nhau, ở vào căn phòng này, mà lương thực phân phát cho bọn Triển Trường Phong cũng càng ngày càng ít, mỗi ngày đều ở trong trạng thái ăn không đủ no, lại không đói chết.

Chân của Triển Trường Phong vốn là bởi vì do không đủ dinh dưỡng và không được chiếu cố tốt nên mới không thể khôi phục, tình huống cũng ngày càng kém đi.

"Tiểu Vân, con trở về là tốt rồi, lúc trước đều là ba sai..." Triển Trường Phong tung hoành nhiều năm, sau khi ông cưới vợ mới lại sinh thêm con trai, xác thật đã xem nhẹ Triển Vân rất nhiều, sau khi phát hiện Triển Vân thích nam nhân lại là rất tức giận, mà Triển Vân khi đó cũng là tuổi trẻ khí thịnh, hai người cãi nhau tơi bời, cuối cùng dẫn đến Triển Vân bỏ nhà đi nhiều năm như vậy.

Nếu sớm biết rằng mạt thế sẽ tới, cuộc sống cũng gian nan như vậy, thì con trai có thích nam hay nữ cũng có vấn đề gì?

"Ba, con cũng có sai." Triển Vân nhìn thấy bộ dáng hối hận không thôi của cha, những oán khí lúc trước cũng hoàn toàn tiêu tán, hốc mắt anh hơi ửng đỏ, anh không nên vì lần đánh cuộc kia là sống chết không muốn trở lại, nếu anh về sớm hơn, có lẽ cha anh cũng sẽ không thê thảm như bây giờ.

Cũng là do anh quá cứng đầu, chỉ cho rằng cha là quan quân cấp cao, có quân đội bảo vệ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Hai cha con rốt cuộc cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước.

"Ba, đây là người yêu con, tên là Tô Duệ Triết. Ba gọi cậu ấy Tiểu Triết là được." Triển Vân đem Tô Duệ Triết kéo lại đây, giới thiệu cho Triển Trường Phong.

"Chào chú ạ..." Tô Duệ Triết ngoan ngoãn nói.

"Tốt, đứa nhỏ rất tốt." Triển Trường Phong cười cười, tay sờ vào túi áo, cũng không thể lấy ra thứ gì, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ cười cười, "Đáng tiếc là trên người chú không có cái gì, lễ gặp mặt để chú thiếu trước nhé."

"Chú đừng khách khí ạ." Tô Duệ Triết một chút cũng không ngại có lễ gặp mặt gì đó hay không, Triển Trường Phong nguyện ý tiếp thu cậu, cũng đã là lễ gặp mặt tốt nhất rồi.

Tiếp đó, Triển Vân đem những chuyện chính anh đã trải qua nói một chút cho với cha Triển, sau đó nói, " Ba, bằng không ba theo con trở lại căn cứ Phương Nam đi?"

"Không được... Hiện tại ba là cái dạng này, chỉ có thể liên luỵ con, có thể nhìn thấy con đã rất tốt rồi, ba ba cũng đã an tâm." Triển Trường Phong rõ ràng tình trạng của bản thân, ông không muốn liên luỵ con trai, liền cự tuyệt đề nghị của anh.

"Ba, ba nói cái gì vậy!" Triển Vân nhăn mi lại.

"Chú Triển, ngài cũng đừng coi thường A Triển. Hiện tại A Triển rất lợi hại, bốn người chúng con đều là dị năng giả, đưa ngài cùng đến căn cứ Phương Nam tuyệt đối là tốt hơn ở đây." Trình Kiều đi ra giúp nói một câu.

"Đúng vậy chú Triển, chú đi cùng tụi con thôi." Trình Khải cũng đứng ra khuyên bảo, " Nếu như ngài không đi, con cũng xấu hổ khi mang theo ba mẹ của con."

Trình Khải cùng Trình Kiều cũng không muốn ở lại căn cứ thủ đô, thủ đô là trung tâm quyền lợi, các loại tranh đoạt lục đục với nhau là chuyện không thể thiếu, hơn nữa lại có quản chế quân sự, không giống như căn cứ Phương Nam có nhân tình, hơn nữa cha mẹ hắn tuổi đã lớn, không có sức chiến đấu gì, ở chỗ này cũng không tốt, còn không bằng cùng bọn họ trở về căn cứ Phương Nam.

"Lão Triển a, con trai ông có hiếu như vậy, ông đi cùng bọn nhỏ đi." Ngay cả ông lão mở cửa cũng khuyên bảo Triển Trường Phong.

"Vậy... Cũng được..." Triển Trường Phong được mọi người khuyên bảo, chỉ có thể đồng ý, "Lão Kiều, bằng không ông cũng đi với tôi luôn đi? Trong khoảng thời gian này đều nhờ có ông thu lưu chiếu cố tôi, bằng không tôi đã sớm chết đi rồi."

"Này không thích hợp đâu..." Lão Kiều liên tục xua tay.

"Bác Kiều, nhờ có ngài thu lưu cha con, còn chiếu cố cho ông ấy thời gian dài như vậy, tụi con làm sao có thể mặc kệ ngài cơ chứ? Ngài đi cùng tụi con đi, bằng không ba con lại thay đổi chủ ý." Triển Vân cũng mở miệng khuyên nhủ.

"Không được không được... Thêm một người lại tiêu hao thêm một phần lương thực, thế đạo hiện tại a..." Lão Kiều không thân cũng chẳng quan với bọn họ, không muốn gây ra thêm phiền toái cho bọn họ.

"Bác Kiều, vật tư của tụi con rất nhiều, ngài không cần lo lắng cho tụi con a."

"Đúng vậy lão Kiều, ông nếu không đi cùng với tôi, tôi cũng sẽ không đi!"

Lão Kiều cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng bọn họ.