Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 62: Đi thành phố G



Sau khi Dư Đông Đông thức tỉnh dị năng, ăn uống cũng mạnh hơn, trước kia chỉ cần ăn một chén mì gói nhỏ là có thể no, hiện tại liền ăn hai tô, ngay cả nước súp cũng húp sạch mà vẫn chưa hết thèm, nhóc quấn lấy Tô Duệ Triết muốn cậu nấu cho thêm một tô nữa.

Không biết Tiểu Hắc có phải bị Dư Đông Đông ảnh hưởng hay không, thời điểm Đông Đông đang vùi đầu ăn tô mì gói thứ ba, thế nhưng nó cũng bước lại đây, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm hai miếng súp mì gói.

"A, mày không thể ăn cái này!" Tô Duệ Triết chạy nhanh lại duỗi tay cản Tiểu Hắc, cậu tuy rằng chưa có kinh nghiệm nuôi mèo, nhưng cũng từng nghe nói qua dạ dày của mèo tương đối yếu, lượng muối có trong mì gói khá nặng, đối với mèo không phải là đồ ăn tốt, tuyệt đối không thể ăn.

Chính là Tiểu Hắc nơi nào thèm nghe lời cậu nói, nhẹ nhàng lướt qua tay của Tô Duệ Triết, ngậm lấy một sợi mì hút vào bụng.

Tô Duệ Triết cảm thấy tức muốn hỏng, nếu nó bị bệnh cũng không biết tìm thú y ở nơi nào!

"Anh ơi, không có việc gì, Tiểu Hắc cảm thấy ăn rất ngon." Âm thanh mềm mại của Dư Đông Đông vang lên.

Tô Duệ Triết nghe vậy thì ngây ra một lúc, nhìn về phía Dư Đông Đông, kinh ngạc hỏi, "Em có thể câu thông với nó sao?"

Dư Đông Đông lắc lắc đầu, "Tiểu Hắc không thể nói chuyện với em, nhưng là em giống như có thể cảm giác nó thật cao hứng."

Tô Duệ Triết cảm thấy hẳn là tinh thần lực của Dư Đông Đông có thể cảm nhận được cảm xúc của Tiểu Hắc, nghĩ đến Tiểu Hắc cũng không phải là một con mèo bình thường, cậu cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, có lẽ dạ dày của động vật tiến hoá không giống động vật bình thường.

Trịnh Gia Hoà đến giữa trưa ngày hôm sau đã tỉnh lại, nhưng không biết vì cái gì, Triển Vân vẫn sốt cao không lùi.

"Anh... Vì sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Em thật lo lắng, anh không thấy đói sao? Em có thể phần cơm của anh lại." Tô Duệ Triết một bên dùng khăn lông lau người hạ nhiệt độ cho Triển Vân, một bên nhẹ giọng cói chuyện với anh, tuy rằng cậu tin tưởng Triển Vân nhất định sẽ thành công thăng cấp, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng. Cứ cách nửa giờ liền lau người giúp anh, còn không ngừng cho anh uống nước trái cây cùng nước uống, miễn cho anh vì phát sốt lâu mà mất nước.

Lần thăng cấp này của Triển Vân là sốt tới một ngày một đêm, khó khăn lắm đến sắp giữa trưa ngày thứ ba mới tỉnh lại.

"Triển đại ca! Anh tỉnh rồi?!" Tô Duệ Triết vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng Triển Vân, thời điểm nhìn thấy Triển Vân từ trong phòng đi ra, trên mặt cậu liền không giấu được vui sướng, "Anh có đói bụng không? Đồ ăn em đã nấu sẵn, lập tức mang tới cho anh."

Triển Vân hôn mê lâu như vậy, khẳng định là đói lả, cho nên Tô Duệ Triết đã sớm chuẩn bị đồ ăn, vẫn luôn hâm nóng trên nồi, chỉ chờ anh tỉnh lại là có thể ăn ngay lập tức.

"Không vội." Lúc này mọi người đều đang ngủ, ở 501 cư nhiên chỉ có hai người bọn họ, Triển Vân trong lòng vừa động, liền đi qua đem người ôm vào trong ngực.

"Ca..." Mặt Tô Duệ Triết lập tức đỏ lên, lắp bắp hô một tiếng.

"Thời điểm anh phát sốt, luôn nghe thấy có người cùng anh nói chuyện." Triển Vân từ phía sau vây quanh người yêu nhỏ của anh, cố ý chơi xấu mà lại gần sát lỗ tai Tô Duệ Triết nói chuyện.

"Ca... Em..." Tô Duệ Triết nói chuyện, thanh âm có chút phát run, lỗ tai càng là đỏ đến lợi hại. Thời gian Triển Vân hôn mê thật sự quá lâu, Tô Duệ Triết không yên tâm, cho nên vẫn luôn thủ bên cạnh, thời điểm cậu khẩn trương liền nhịn không được muốn nói chuyện, nói lải nhải một mình như vậy tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng không nghĩ rằng tất cả đều bị Triển Vân nghe được, thật là mất mặt chết người!

"Thời điểm anh phát sốt, trong lòng cũng đều nghĩ đến em..." Triển Vân cảm giác người trong ngực hơi run lên một chút, lông mi của cậu loạn run, bộ dáng thật sự rất đáng yêu, anh cười khẽ cúi đầu, hôn lên đôi môi của Tô Duệ Triết, môi của người yêu anh thật mềm thật thơm, còn có chút hương vị trái cây nhàn nhạt, khẳng định trước đó từng ăn vụng trái cây gì đấy.

Triển Vân hôn môi không có bá đạo hay kịch liệt, mà là mang theo một chút hương vị lưu luyến ôn nhu. Hai người môi lưỡi giao triền triền miên, cả hai đều trầm mê trong sự thân mật này.

"Ca..." Một nụ hôn kết thúc, Tô Duệ Triết dựa vào trong lòng ngực Triển Vân nhẹ nhàng thở phì phò, kết quả liền cảm thấy trên đùi mình tựa hồ bị vật cứng rắn gì đó chống lại, thời điểm ý thức được đó là thứ gì, gương mặt cậu lập tức đỏ lên.

Rốt cuộc cũng không thể đem người khi dễ quá mức, Triển Vân hít sâu một hơi, buông cậu ra, thanh âm khàn khàn nói, "Đi lấy đồ ăn cho anh đi, anh đói bụng."

Thời điểm nói xong hai chữ cuối cùng, tầm mắt Triển Vân cố ý dừng trên người Tô Duệ Triết, sau đó chuyển sang bộ vị không thể nói, càng khiến cho Tô Duệ Triết xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.

May mà đồ ăn vẫn luôn được hâm nóng, không mất bao nhiêu thời gian đã được bưng lên bàn. Cơm trắng nóng hầm hập, canh xương hầm bắp, thịt kho tàu, hương vị lan ra bốn phía khiến tay người muốn động không ngừng.

"Tiểu Triết, em ăn chưa?"

"Tụi em đều đã ăn qua, đây là chuẩn bị riêng cho anh, tranh thủ còn nóng thì mau ăn đi."

"Được."

"Anh, hôm nay Lý đội trưởng có tới đây, tối nay lúc 6 giờ tập hợp trước cổng lớn của căn cứ." Thừa dịp Triển Vân đang ăn cơm, Tô Duệ Triết đem chuyện Lý Minh đến đây nói một chút với anh.

Ở bên kia, Lý Minh vẫn luôn chờ Triển Vân hồi âm, mắt thấy buổi tối hôm nay liền phải xuất phát, nhưng Triển Vân vẫn chậm chạp không có động tĩnh, Lý Minh thật sự có chút chờ không kịp, rạng sáng hôm nay liền tự mình tới một chuyến, ai biết Triển Vân vẫn còn đang hôn mê, những người khác cũng không thể làm chủ.

Cuối cùng vẫn là Tô Duệ Triết ra mặt, cho Lý Minh hồi đáp, nói chỉ cần đêm nay Triển Vân có thể tỉnh lại, bọn họ nhất định sẽ tham gia hành động với quân đội, lúc này Lý Minh mới an tâm rời đi.

"Được, vậy đêm nay xuất phát." Triển Vân gật gật đầu, hành động lúc này đây, bọn họ khẳng định sẽ tham gia.

Buổi tối 6 giờ, bọn Triển Vân lái xe việt dã, đúng giờ tập trung ở cổng lớn căn cứ. Trước cổng căn cứ có bốn chiếc xe tải quân dụng, cùng một chiếc xe tải đựng hàng cỡ lớn đang chờ xuất phát.

Lý Minh nhìn thấy bọn Triển Vân xuất hiện, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Triển đội trưởng, hoan nghênh các cậu gia nhập!"

Triển Vân cũng gật đầu đáp lại hắn, "Lý đội trưởng, hợp tác vui vẻ."

Hai bên cũng không phải hợp tác lần đầu, bởi vậy nên không có nói nhảm quá nhiều, trực tiếp lái xe lên đường.

Xe của Lý Minh phụ trách ở phía trước mở đường, xe việt dã của bọn Triển Vân theo ở phía sau là được.

Trước khi xuất phát, Lý Minh cho bọn họ một cái bộ đàm, để tiện cho bọn họ tiến hành giao lưu, khoảng cách giữa bộ đàm là hai km.

Trừ cái này ra, Lý Minh còn cho bọn họ mỗi người một phần cơm nắm to ngang ngửa bàn tay của một nam nhân trưởng thành, bên trong không chỉ có dưa muối, mà còn có cả xúc xích.

Chính gọi là người là sắt, cơm là thép, cần phải có ăn no mới có thể hành động, đến cả hoàng đế đều không bỏ đói binh lính của mình.

Cơm nắm vẫn còn nóng, hương vị cũng không tồi, chỉ là đối với dị năng giả mà nói, cơm nắm này vẫn là có chút thiếu. May mắn là bọn họ tự lái xe việt dã của chính mình, ở trong xe trộm ăn chút gì đó cũng dễ hơn, không cần lo sợ sẽ bị người khác phát hiện.

Từ căn cứ đi đến thành phố G ước chừng mất 2, 3 ngày. Trước đó có đội cứu viện đã quét sạch tang thi trên đường, cho nên bọn họ dọc theo đường đi cũng tính là thông thuận, chỉ ngẫu nhiên xử lý một vài tang thi du đãng trên đường mà thôi.

Trước hừng đông, bọn họ tìm một thôn nhỏ dừng chân, nơi này đã không còn người sống, chỉ có một con tang thi giương nanh múa vuốt hướng về phía bọn họ.

Đem tang thi trong ngoài thôn nhỏ xử lý một lần, sau đó binh lính đem tinh hạch bên trong đầu tang thi đào hết ra, đem những thi thể kia chống chất lên nhau, phóng một ngọn lửa đốt sạch sẽ, sau đó mới về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng đến khi Lý Minh nhìn thấy đội ngũ của Triển Vân đem đứa nhỏ 4 tuổi cùng một con mèo mang ra ngoài, tức khắc cảm thấy có chút vô ngữ. Chỉ là chuyện này là việc riêng của đội ngũ bọn họ, chỉ cần bọn họ có năng lực bảo hộ đứa bé kia cùng con mèo, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ lúc này đây, vậy hắn cũng không xen vào phá rối làm gì.

Ngày hôm sau, chờ cho đến khi mặt trời xuống núi, mọi người lại lập tức lên đường, chỉ là thời điểm xe đang chạy trên đường, Đông Đông vẫn luôn an tĩnh đột nhiên mở miệng, "Ca ca, đằng sau có xe."

Hiện tại Đông Đông là dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của nhóc cảm ứng hẳn là không có sai. Bọn họ lập tức quay ra đằng sau, chỉ là bóng đêm thâm trầm, lại không có đèn đường, căn bản không thấy rõ tình huống phía sau.

Thẳng đến một khúc cua, nhờ ánh trăng chiếu rọi mới mơ hồ thấy được có ánh sáng phản quang từ thân xe.

Kia hẳn là chiếc xe màu đen, còn cố ý không bật đèn xe, không biết là từ khi nào bắt đầu lái theo đằng sau bọn họ, nương theo bóng đêm yểm hộ, lái cách xa xe của bọn họ, nếu không có Đông Đông nói, chờ bọn họ phát hiện không biết là khi nào.

Triển Vân lập tức đem tình huống này nói với Lý Minh thông qua bộ đàm.

Lý Minh cảm thấy rất kinh ngạc, dọc theo đường đi trước không có thôn sau không có tiệm, chiếc xe kia là từ đâu chạy tới? Vì cái gì muốn đi theo bọn họ?

Nếu là người sống sót, không phải hẳn là nên nghĩ cách tới nhờ giúp đỡ sao? Lén lút đi theo ở phía sau như vậy là có ý tứ gì?

Mặc kệ chiếc xe phía sau có ý tứ gì, cần phải biết rõ lí do mới có thể giải quyết.

Xe việt dã của bọn Triển Vân đột nhiên tắt đèn, chiếc xe lặng yên không một tiếng động dừng lại ở một bên, mà đoàn xe của Lý Minh vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường tối đen, dần dần mất đi ánh sáng, dưới bóng tối bao phủ, ai cũng không phát hiện cư nhiên ở nơi này lại có một chiếc xe đang dừng lại.

Không bao lâu sau, chiếc xe đằng sau vẫn luôn "theo dõi" bọn họ chạy qua. Triển Vân đột nhiên mở đèn pha lên, đèn nhập khẩu khiến cho con đường phía trước sáng ngời vô cùng, chiếc xe thương vụ màu đen không biết đã theo bọn họ bao lâu cứ như vậy bại lộ dưới ánh đèn.

Chiếc xe kia hiển nhiên là hoảng sợ, vội vàng nhấn chân ga, muốn bỏ xa bọn Triển Vân, kết quả lại không nghĩ rằng đằng trước sáng lên một loạt đèn xe, hai chiếc xe quân dụng không biết khi nào đã chặn lại con đường phía trước, mấy chục quân đội tay cầm vũ khí nhắm về hướng chiếc xe màu đen kia.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, chiếc xe thương vụ màu đen kia rốt cuộc cũng không thể không dừng lại.

"Đừng nổ súng, đừng nổ súng!" Cửa xe thương vụ mở ra, một nam nhân béo béo lùn lùn đi xuống, hai tay giơ lên trời.

"Đang làm cái gì?!" Lý Minh lạnh giọng quát.

"Tôi chính là dân chúng bình thường! Trên xe là vợ con tôi!" Gã vừa nói vừa chạy lại mở cửa xe, bảy người ngồi trên xe thương vụ nhanh chóng đi xuống, một người phụ nữ trung niên, ba nam nhân, còn có hai cô gái xinh đẹp, "Đây là vợ tôi, hai cô con gái, một con trai, còn có hai người bạn."

"Các người trộm đi theo sau chúng tôi là muốn làm gì?!"

"Chúng tôi là chạy ra từ N thị, muốn đi thành phố G tìm ba mẹ tôi, gần đây trên đường đều không yên ổn, chúng tôi lại có ba nữ nhân, thật sự không an toàn, trên đường nhìn thấy đèn xe của mọi người, liền nghĩ người nhiều có thể an toàn hơn chút, cho nên mới trộm theo sau, chúng tôi thật sự không có ác ý!" Người đàn ông mập mạp ngữ khí thành khẩn nói.

Nghe xong giải thích, tựa hồ là không có ác ý gì thật, bọn Lý Minh thân là quân nhân, cũng không có khả năng khó xử với dân chúng bình thường, nếu là bọn họ chấp hành nhiệm vụ cứu hộ, những người này có thể mang theo sẽ liền mang theo. Nhưng hiện tại bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng, có liên quan đến toàn bộ căn cứ, có tính nguy hiểm nhất định, không có khả năng mang theo bọn họ, huống chi là đi thành phố G.