Gã mập mạp này quả nhiên là Lỗ Dương, trước đó những gì gã nói với Lý Minh không có một câu nào là thật! Cũng không biết bọn họ hạ thuốc gì bên trong đồ uống, Triển Vân cảm thấy khả năng cao là hạ thuốc mê, nhưng cũng không bài trừ việc bọn họ sẽ không nhẫn tâm hạ độc dược khác.
Nhưng mặc kệ là loại nào, Triển Vân cũng sẽ không đem tính mạng của nhiều quân nhân như vậy mang ra cược.
Triển Vân chờ thời điểm gã mập mạp kia tránh xa nơi này sẽ tới chỗ Lý Minh nói chuyện, nhưng gã mập mạp cứ như một kẻ hay lảm nhảm, vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Lý Minh thao thao bất tuyệt. Triển Vân lo lắng rằng nếu cứ kéo dài sẽ có binh lính không cẩn thận uống phải đồ uống có chứa thuốc, vì thế lập tức đi qua.
Gã mập mạp vẫn luôn dò hỏi tình huống ở căn cứ Phương Nam, làm một người sống sót đối với tình huống bên trong căn cứ cảm thấy tò mò là điều bình thường, mặc dù Lý Minh cảm thấy người này có chút nhiệt tình nhưng cũng không có đuổi người đi, vẫn nhẫn nại trả lời vấn đề của gã.
Nhìn thấy Triển Vân đi tới, Lý Minh mới dừng lại câu chuyện, hỏi: "Triển đội trưởng, tìm tôi có việc?"
"Đúng vậy, là về nhiệm vụ." Triển Vân nói xong còn cố ý liếc nhìn gã mập mạp một cái, mới tiếp tục nói, "Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Lý Minh không nghi ngờ anh, liền theo Triển Vân đi ra ngoài.
Trên mặt gã mập mạp vẫn cười ha hả như cũ, lại tìm đến một chiến sĩ khác lôi kéo làm quen, nhân lúc không ai để ý gã lẳng lặng đưa mắt ra hiệu cho "vợ".
Một người phụ nữ trung niên liền ôm bụng nói, "Ai da, chồng, tôi đột nhiên có chút đau bụng, tôi đi vệ sinh một lát."
"Đi mau đi, nữ nhân thật là phiền toái!" Gã mập mạp giống như là không kiên nhẫn phất tay đuổi người.
"Vừa lúc tôi cũng muốn đi vệ sinh, Kiều Kiều, chúng ta cùng đi đi?" Ngô Tĩnh mỉm cười nói với Trình Kiều.
"Được nha, dọc theo đường đi tôi cũng nhịn muốn hỏng rồi." Trình Kiều còn cố ý nháy mắt vài cái với Ngô Tĩnh, hai vị mỹ nữ liền nói nói cười cười cùng đi.
"Thím bị đau bụng sao? Muốn chúng tôi đỡ bà đi không?" Thời điểm đi ngang qua người phụ nữ trung niên kia, Ngô Tĩnh còn "hảo tâm" hỏi một câu.
"Không, không cần...... Tôi tự đi được." Người phụ nữ trung niên đột nhiên thay đổi sắc mặt, bước chân đảo nhanh hơn mà bước tới phòng vệ sinh.
May mắn là khu vực vệ sinh ở khu phục vụ khá lớn, có vài phòng, không cần lo lắng vấn đề bị kín phòng. Bên trong tuy rằng có chút hương vị, nhưng vẫn có thể nhịn một chút.
Người phụ nữ trung niên nhanh chân bay nhanh đến phòng vệ sinh đầu tiên, sau khi khoá trái cửa liền không còn thanh âm nào nữa.
"Kiều Kiều, bụng tôi có chút đau, một lát nữa nếu cô xong trước thì đi ra bên ngoài trước đi nhé."
"Được."
Khi Ngô Tĩnh nói xong, người cũng đã hoá thành một làn sương mù, bay bay về phía căn phòng vệ sinh đầu tiên, nhìn vào bên trong một cái, quả nhiên bên trong đã không còn ai, chỉ còn lại quần áo rơi rớt đầy đất. Cô nhanh chân chạy đuổi theo nhưng bên ngoài cũng không có người.
Chẳng lẽ người phụ nữ trung niên kia là dị năng giả hệ ẩn hình?
Ngô Tĩnh tức khắc có chút nóng nảy, cô vừa định đi tìm Triển Vân, muốn nhắc nhở anh một chút, đột nhiên khoé mắt thoáng nhìn trên mặt đất có một con thằn lằn, nhanh chóng bò trên mặt tường, chỉ là màu sắc của con thằn lằn này nhìn rất kì quái, không giống những con màu lục đậm mà cô đã từng thấy qua, mà là màu đỏ sậm kỳ quái.
Thằn lằn biến dị?
Ngô Tĩnh đột nhiên có một suy đoán vi diệu, chạy nhanh theo nó. Tốc độ của thằn lằn tuy rằng mau, nhưng cũng không thể so sánh được với tốc độ khuếch tán của sương mù.
Thằn lằn bò ngang qua bãi đỗ xe bên ngoài khu phục vụ, Triển Vân cùng Lý Minh ở bên kia đang thấp giọng nói chuyện với nhau, Thằn lằn lặng yên chui xuống dưới gầm xe, chậm rãi tới gần hai người họ.
Ngô Tĩnh trong lòng cười lạnh, con thằn lằn này quả nhiên là người phụ nữ kia biến thành!
Triển Vân chú ý tới bên cạnh cửa kính xe có một tầng sương mù mỏng manh, sau đó có bốn chữ chậm rãi hiện ra, có người nghe lén.
"Được rồi, chúng ta trở về đi, thành phố G có tang thi tiến hoá, chúng ta cần phải chú ý an toàn." Triển Vân thu hồi tầm mắt, một bên nói lời này, một bên đánh một cái thủ thế với Lý Minh.
"Được." Lý Minh sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật gật đầu.
Nói xong, Triển Vân cùng Lý Minh trở về toà nhà ở khu phục vụ, Ngô Tĩnh cùng Trình Kiều cũng nhanh chóng từ phòng vệ sinh trở lại, chỉ có người phụ nữ trung niên trở về sau cùng.
Bọn họ từng người trở lại đội ngũ của chính mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Gã mập mạp kia thấy thế thì cũng không ở lại nữa, chỉ có thể trở về cùng với "người nhà" của gã, nhưng là tầm mắt lúc nào cũng hướng về phía quân đội. Cuối cùng nhìn thấy nhóm Lý Minh vặn nắp chai nước dinh dưỡng uống hết đồ uống bên trong, gã mới yên tâm nằm xuống.
Gã cùng với người nhà của gã chiếm lấy một góc nhỏ, bọn họ chỉ có một chiếc khăn trải giường, gã mập mạp cùng hai người "con gái" nằm trên đó, còn những người còn lại ăn mặc chỉnh tề nằm dưới mặt đất. May rằng hiện tại thời tiết có chút nóng, nằm trên đất cũng không cảm thấy lạnh.
Chỉ là Lỗ Dương không biết, có một người cũng vẫn luôn yên lặng quan sát gã, đem nhất cử nhất động của gã đều đặt ở trong mắt.
Hiện tại Lỗ Dương không còn là Lỗ Trí Thâm ngang ngược ở căn cứ Lâm Thành, chưa trải qua mài dũa của thời gian, còn chưa làm ra mưu tính sâu xa gì, thủ đoạn tính kế người khác còn quá thấp kém.
Cửa kính của khu phục vụ bị đóng lại, vì để phòng ngừa ánh sáng mặt trời chiếu thẳng đến, nhóm quân nhân cố ý dùng vải bố che đậy một chút, chỉ có một chút ánh sáng tiến vào bên trong, còn lại đều là một mảnh đen nhánh.
Trong bóng đêm, có vài người khe khẽ nói nhỏ với nhau, hơn nửa ngày mới an tĩnh lại hết.
Cũng không biết Lý Minh nói với những binh lính kia như thế nào, tóm lại chỉ có hai người phụ trách cương vị công tác, còn lại tất cả đều ngủ say, mà đội ngũ của bọn Triển Vân cũng không có lưu lại người canh gác, tất cả đều ngủ hết, bọn Trịnh Gia Hoà còn khoa trương mà đánh mấy cái khò khè.
Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm nổi lên một hương vị ngọt nị, hai vị binh lính phụ trách canh gác thực mau liền bất tỉnh.
Chỉ có một góc chỗ Triển Vân như có như không một cố gió nhẹ, thổi tan mùi hương ngọt nị quanh quẩn bên người bọn họ.
Chỉ là kế tiếp cũng không có chút động tĩnh nào, bên phía Lỗ Dương giống như đã ngủ như chết, không có chút động tĩnh nào.
Chung quanh quá an tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở nhợt nhạt cũng không còn thanh âm nào khác.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức thân thể bọn Triển Vân nằm bắt đầu có chút cứng đờ, rốt cuộc cũng có thanh âm quần áo cọ xát vang lên.
Là cô con gái nhỏ của Lỗ Dương ngồi dậy.
Cô gái nhỏ xoa xoa đôi mắt, lay tỉnh người phụ nữ trung niên nằm bên cạnh, thanh âm thanh thanh thuý thuý nói, "Mẹ, con khát, muốn uống nước."
"Ai, để mẹ lấy nước cho con." Nữ nhân trung niên hạ giọng nói xong rồi ngồi dậy.
Cô con gái nhỏ uống nước xong rồi lại nằm xuống.
Trong phòng lại yên tĩnh một lần nữa.
Trịnh Gia Hoà có chút chịu không được, muốn động động tay chân một chút, lại bị người bên cạnh dùng tay gắt gao đè xuống, hắn chỉ có thể cố nén không khoẻ tiếp tục nằm.
Trong lòng thầm mắng, như thế nào còn chưa động thủ! Thật là phiền muốn chết!
Đột nhiên vang lên một tiếng động thật lớn, như là tiếng cửa kính bị phá vỡ.
"A!!!!!!!" Tiếp theo là tiếng kêu sắc nhọn của nữ nhân.
Nếu như bình thường, thời điểm đi ngủ mà nghe được tiếng động lớn như vậy, chỉ sợ mọi người đã bị dọa đến nhảy dựng lên. Nhưng hiện tại, cho dù là các binh lính hay đội ngũ của Triển Vân đều nằm yên không nhúc nhích, hô hấp bằng phẳng, thật giống như đã ngủ như chết.
Bên trong một góc nhà, Lỗ Dương rốt cuộc cũng chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh phòng một vòng, trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.
Bọn họ có bảy người, mỗi người lần lượt đứng lên, trên tay cũng cầm lấy một thanh chủy thủ sắc bén.
"Chúng ta thật sự phải động thủ sao?" Cô em gái có chút không xác định hỏi.
"Hiện tại nếu không động thủ thì sẽ không kịp nữa, bọn họ nói thành phố G có tang thi tiến hóa!" Lỗ Dương đè thấp thanh âm nói.
Kỳ thật gã cũng không muốn động thủ sớm như vậy, như vậy quá hấp tấp, gã muốn biết đội ngũ này tột cùng là chấp hành nhiệm vụ gì, còn có rất nhiều chuyện của căn cứ Phương Nam gã còn chưa hỏi rõ ràng, chính là gã không nghĩ tới thành phố G có tang thi tiến hóa, điều này thật sự quá nguy hiểm.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm, trước tiên động thủ.