Về tới khách sạn, Triển Vân ăn không ngồi rồi cởi áo ra, bắt đầu hít đất, cơ bắp rắn chắc từng khối phồng lên, khiến cho Tô Duệ Triết đứng một bên nhìn đến không chớp mắt. Chờ đến khi Triển Vân chống đẩy được trăm cái, cả người đều là mồ hôi mới bò dậy, nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của người yêu nhỏ nhà mình thì không khỏi bật cười.
"Bé ngốc, em đang nhìn cái gì đó?" Triển Vân buồn cười thò mặt lại gần Tô Duệ Triết hỏi.
Dáng người của Triển Vân rất hoàn mỹ, cơ bụng tám múi, eo con chó rắn chắc, hơn nữa còn có một đôi chân dài, quả thực là mùi vị đàn ông bạo nổ, càng không cần phải nói anh vừa mới vận động xong, cơ bắp dính đầy mồ hôi, thật sự là gợi cảm muốn chết.
"Không, không nhìn gì hết á... Anh hiện tại muốn đi tắm đúng không? Để em, em tìm Tống đại ca lấy nước cho anh." Mặt Tô Duệ Triết lập tức đỏ lên, ném xong một câu liền bỏ chạy.
Triển Vân nhìn bộ dáng hoảng sợ của Tô Duệ Triết, cười khẽ lắc lắc đầu, người yêu nhỏ của anh vẫn còn nhỏ tuổi, thật sự còn quá thẹn thùng.
Tống Thành Thư rất nhanh tới đây, còn thật săn sóc mà phóng ra nước ấm cho Triển Vân thoải mái tắm rửa.
Ban ngày mọi người vẫn như cũ nghỉ ngơi ở phòng của chính mình, buổi tối bọn họ dựa theo kế hoạch, ra ngoài căn cứ đi dạo, nghĩ cách tìm vật tư trở về.
Bọn Quan Hồng cùng Dương tiến sĩ vẫn lưu lại trong căn cứ, tiếp tục tiếp xúc với người quân đội ở nơi đóng quân, còn tin tức về viên đạn kiểu mới cùng nước rau quả thì chờ bọn Triển Vân trở về lại tiếp tục nói.
Quan Hồng quyết định như vậy cũng có lí do, nếu bọn Triển Vân có thể thuận lợi tìm được vật tư, như vậy cứ dựa theo kế hoạch trước đó mà làm, dùng vật tư trao đổi kỹ thuật nhưỡng đất, sau đó đem tin tức nắm giữ giao cho nơi đóng quân của quân đội. Hoặc nếu bọn Triển Vân không thể kiếm được vật tư, vẫn là chỉ có thể dùng tin tức đổi lấy kỹ thuật.
Bọn Triển Vân không nhất định có thể tìm được vật tư ở phụ cận, nơi này là địa bàn của Hoán Thành, nói không chừng đã bị người sống sót soát vài lần, vật tư bọn Triển Vân có thể tìm cũng rất ít. Phỏng chừng cần phải đi đến nơi xa hơn, mới có thể có thu hoạch. Mà những khu vực khác thì số lượng tang thi sẽ rất nhiều, đối phó với chúng cũng rất phiền toái.
Nhưng thực lực của đội ngũ Triển Vân hơn người, Quan Hồng thập phần tín nhiệm năng lực của bọn họ.
Cho nên Quan Hồng quyết định, chờ bọn Triển Vân trở về rồi mơi quyết định kế hoạch hành động tiếp theo.
Quan Hồng đem chìa khóa hai chiếc xe tải quân dụng đưa cho bọn Triển Vân, để phòng ngừa bọn Triển Vân tìm được vật tư lại không có biện pháp mang đồ về.
Triển Vân cũng không từ chối ý tốt của Quan Hồng, tiếp nhận chìa khóa liền rời đi. Anh cũng đã dự định xong, thời điểm bọn họ trở về nhất định sẽ mang đầy đủ vật tư. Dù cho ở phụ cận không tìm thấy vật tư sung túc, bọn họ vẫn còn có không gian của Tô Duệ Triết không phải sao?
Trước đó bọn họ có thu thập không ít thuốc lá cùng rượu, ở căn cứ Hoán Thành thoạt nhìn rất đáng giá, dù sao những thứ linh tinh đó đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì lớn, nếu thật sự không được thì cứ lấy ra trao đổi.
Ở cổng căn cứ, những đội ngũ giống bọn họ muốn ra ngoài sưu tầm vật tư cũng không ít, đều lệ thuộc với các đội dị năng khác nhau, mênh mông cuồn cuộn, thoạt nhìn nhân số không hề ít. Ở hoàn cảnh khắc nghiệt như căn cứ Hoán Thành, phàm là người có sức chiến đấu đều sẽ lựa chọn phụ thuộc vào đoàn đội dị năng giả, mỗi ngày ra ngoài thu thập vật tư để lấp đầy bụng.
Những người đó khi nhìn thấy số người ít đến đáng thương của đội ngũ Triển Vân, liền bắt đầu chú ý đến bọn họ. Đội ngũ này thoạt nhìn rất ít người, nhưng mỗi người đều là dị năng giả, ngay cả đứa nhỏ trong đội ngũ cũng đeo một huy chương màu đỏ.
Bọn Triển Vân mắt nhìn thẳng, lập tức đi đến bên cạnh xe tải quân dụng, dùng chìa khóa mở cửa xe ra. Anh cùng Trình Khải mỗi người ngồi lên ghế một chiếc xe tải, một trước một sau điều khiển xe rời khỏi căn cứ.
Bọn họ tùy tiện lái đến một con đường, liền men theo đường đó mà đi. Dù sao ở Hoán Thành bọn họ cũng không quen thuộc, cứ tùy tiện lái đi.
"A Triển, đằng sau có rất nhiều xe đi theo chúng ta." Trình Khải nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, sau đó dùng bộ đàm nói chuyện với Triển Vân.
"Vậy à, bọn họ muốn đi theo, vậy cứ để cho họ đi theo chúng ta đi." Triển Vân cười lạnh một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
Anh biết phụ cận căn cứ khẳng định đã sớm bị cướp hết, nếu anh muốn tìm vật tư chắc chắn phải đi đến một nơi xa hơn, tốt nhất là nơi có nhiều tang thi một chút, những nơi như vậy mới có khả năng chưa bị người càn quét.
Lại không nghĩ rằng, lái xe ra ngoài hơn ba mươi km mà vẫn có không ít xe theo sau, xem ra đám người này đều muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Hoán Thành là một thành thị nông nghiệp, cho nên xung quanh có rất nhiều thôn trang đồng ruộng, chỉ là hiện tại những thôn trang đồng ruộng đó đều là tử khí âm trầm, hình ảnh đồng ruộng xanh mượt và ánh mặt trời chói chang chỉ còn là dĩ vãng, bây giờ đều biến thành một mảnh hoang vu, đèn xe chiếu qua cũng chỉ thấy một mảnh cỏ khô.
"Anh ơi... Bên kia hình như có gì đó..." Dư Đông Đông ngồi ngay ngắn, ngón tay nhỏ chỉ chỉ về phía đồng ruộng đen như mực ở bên kia.
Tô Duệ Triết nghe vậy lập tức chăm chú nhìn lại, chỉ là sắc trời quá tối, cậu xem không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ở giữa đám cỏ khô vài ánh sáng oánh oánh.
"Đó là cái gì?" Trịnh Gia Hòa cũng tiến đến bên cửa sổ nhìn xung quanh.
"Không biết......" Tô Duệ Triết nói chưa nói xong, Dư Đông Đông lại đột nhiên túm cậu một phen, sau đó quay đầu nhìn về đằng sau.
"Anh ơi! Là chúng nó!"
Dư Đông Đông vừa nói xong, liền có một hắc ảnh nhanh chóng từ trong bụi cỏ nhảy ra, bổ nhào vào đằng sau xe của Trình Khải.
Trình Khải lái chiếc xe kia phảng phất như bị một con voi đâm trúng, hoàn toàn mất đi cân bằng mà tông ra bên ngoài, may mắn chung quanh đều là đồng ruộng, bằng không khẳng định là sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Triển Vân thấy thế cũng phanh xe lại ngay lập tức, đem xe đầu quay lại, đuổi qua.
Đèn xe chiếu xuống, rốt cuộc tất cả bọn họ cũng thấy được thứ vừa bổ nhào lên xe.
Thế mà là một con sói, khung xương nó to rộng mà lại kiên cố, lông da lộn xộn, thân thể cũng thật gầy, nhưng nhìn từ khung xương thì thấy được nguyên bản nó rất cường tráng. Cặp mắt lục u u, lập lòe quang mang máu tanh, đang nhìn chằm chằm những người ở trong xe.
"Ngao ô!" Con sói kia bỗng nhiên tru lên.
Tiếp đó, chung quang đồng ruộng xuất hiện một con rồi thêm một con sói.
Lớn lớn bé bé, thoạt nhìn khoảng chừng hơn hai mươi con.
Mà ở đằng sau Trình Khải, có rất nhiều xe bị đâm ngã xuống ruộng.
"Sói biến dị!" Có thể có lực lớn như vậy, hơn nữa còn có trí lực cao, nhất định là bầy sói sau khi biến dị.
"Ha ha ha! Phát tài rồi!" Những người đi đằng sau muốn nhặt của hời cười lớn mở cửa xe ra, ghìm súng xuống xe.
Thịt của động vật biến dị có thể ăn, lại còn mỹ vị hơn bình thường rất nhiều, mạt thế đến bây giờ, không biết có bao nhiêu người rất lâu rồi chưa nếm qua vị thịt. Hiện tại đứng trước mặt bọn họ có nhiều sói biến dị như vậy, nếu giết toàn bộ mang về, không biết có thể đổi được bao nhiêu vật tư đây nữa, như vậy không phải là phát tài rồi sao?
Chỉ là bầy sói biến dị này thật sự dễ đối phó như vậy sao?
Dù là trước mạt thế, thợ săn gặp phải bầy sói bình thường cũng rất e ngại, càng không cần phải nói đến bầy sói này đều là sói biến dị.
Đám người bên kia có người cầm súng lên, trong nháy mắt chuẩn bị nổ súng, một con sói đột nhiên hướng về phía người nọ, tàn nhẫn cắn vào yết hầu gã.
"Ngao ô ngao ô ngao ô ô ——" Mùi máu tươi kích thích bầy sói, toàn bộ bầy sói ánh mắt quang mang lập loè hung ác, chúng đè thấp thân thể, bày ra tư thế tiến công.
Vô sô người chui ra bên ngoài, hoặc là dùng súng máy bắn phá, hoặc là dùng vũ khí công kích, nhưng bầy sói như ăn phải thuốc kích thích, một đám tốc độ kinh người, không ngừng có người bị bầy sói một phát cắn chết.
Tiếng kêu rên của nhân loại, tiếng dã thú gầm gừ, tiếng súng hỗn loạn không ngừng vang lên...
Con sói ban đầu nhào tới xe của Trình Khải cũng hướng về phía mọi người trong xe gầm giọng rít gào, móng vuốt sắc bén chụp mạnh lên thân xe, để lại một vết trảo thật sâu ở trên xe, móng vuốt kia quả thực có thể so với cương đao.
"Sách!" Cũng không thể để cho con sói này công kích xe, nếu chiếc xe quân đội này bị hỏng, bọn họ cũng không có cách đưa cái công đạo cho Quan Hồng.
Trình Khải thấy thế nhanh chóng hạ cửa sổ xe, phát động dị năng, một đạo lôi điện từ đầu ngón tay của Trình Khải bắn ra, đánh trúng con sói kia.
"Ngao ô!" Con sói kia phát ra một tiếng hét thảm, từ trên đầu xe lăn xuống.
Trình Khải nhanh chóng chuyển xe, muốn lái xe đến quốc lộ, nhưng lại phát hiện mặt đất chỗ này không biết tại sao mà phi thường lầy lội, bánh xe bị hãm ở bên trong.
Đây là có chuyện gì? Rõ ràng mấy ngày nay trời cực nóng, đáng lẽ đồng ruộng đều bị phơi khô mới đúng, sao lại có thể lầy lội như vậy?
Trừ phi... Bầy sói biến dị này có dị năng?
Vừa nghĩ như vậy, con sói bị Trình Khải tấn công lại bò lên xe một lần nữa, nhe răng trợn mắt rít gào với Trình Khải, hung hăng nhào tới xe, kính chắn gió được chế tác bằng thủy tinh công nghiệp đều bị con sói này đâm đến nứt ra.
Trình Kiều lập tức xuống xe, lưỡi dao gió nhắm ngay đầu con sói biến dị kia, lưỡi dao gió sắc bén cắt qua da thịt trên người con sói, nhưng cũng không thể giết chết đối phương, ngược lại càng kích thích hung tính của đối phương.
"Ngao ô!"
Lôi diện của Trình Khải lại đánh tới con sói kia một lần nữa, không ngừng đánh trúng đầu nó, hơn nữa có lưỡi dao gió của Trình Kiều phụ trợ, con sói kia vô pháp tiếp cận bọn họ, cuối cùng ngã xuống.
Bất quá Trình Khải cùng Trình Kiều cũng có chút quá sức, dị năng bọn họ từ sau khi thức tỉnh, đây vẫn là lần đầu tiên sử dụng nhiều như thế.
Quay đầu nhìn lại, Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương cũng đang đánh cùng hai con sói khác, thân thể của Ngô Tĩnh như ẩn như hiện, làm cho công kích của mấy con sói đều bị mất tác dụng. Trương Sóc Lương phát động dị năng, từng cây sắc nhọn làm từ đất hung hăng xuyên qua thân thể của những con sói kia.
Hiện trường tràn ngập hương vị máu tươi......
Nghe nói sói đặc biệt sợ lửa, đáng tiếc đội ngũ bọn họ không có dị năng hệ hỏa, bằng không đem lửa phóng ra, nói không chừng đã khiến cho bầy sói sớm bỏ chạy.
"Ngao ô ngao ô ——"
Bầy sói hiển nhiên phát hiện có đồng loại chết ở trong tay bọn họ, liền bỏ qua những nhân loại có lực công kích thấp hèn ở phía sau, dần dần xúm lại đây.