Triển Vân cùng Tô Duệ Triết mang theo Tiểu Hắc, đi theo một chiến sĩ đến kho lúa của căn cứ, đó là một kho hàng đặc biệt lớn, trên mặt đất là từng bao từng bao tải, còn có một ít thùng giấy, nhưng bao tải cùng thùng giấy đều đã bị đàn chuột gặm phá, chỉ để lại cặn đồ ăn rơi vãi đầy đất.
"Bởi vì thật sự không thể đối phó được với đàn chuột biến dị, thủ trưởng đã ra lệnh đem lương thực còn dư lại dọn đến phía sau nhà kho, nhưng vẫn là khó lòng phòng bị." Vị chiến sĩ chỉ vào góc tường, nơi có mấy cái ổ chuột phi thường rõ ràng, biểu tình chua xót nói.
Những lương thực rơi vãi đầy đất chính là đồ ăn cho toàn bộ căn cứ hai ba tháng, cư nhiên đều bị những con chuột biến dị kia giày xéo.
Bọn họ lại đi theo binh lính tới nhà kho mới, toàn bộ nhà kho đều dùng sắt thép gia cố, không chỉ có sàn nhà cùng vách tường, ngay cả trần nhà cũng được gia cố qua, nhưng mà những con chuột biến dị kia cư nhiên vẫn có thể đào ra được một cái động thật lớn ở trên mặt đất. Đàn chuột biến dị có hàm răng cùng móng vuốt thật sự là quá bén nhọn, ngay cả sắt thép cũng có thể xuyên qua, nếu còn tiếp tục như vậy, căn cứ chỉ sợ sẽ bị huỷ trong tay đàn chuột biến dị này!
Bọn họ chỉ có thể phái người nhìn chằm chằm nhà kho 24 giờ, một khi phát hiện động chuột xuất hiện liền lập tức dùng axit tưới, lại dùng các loại đồ vật lắp lại cái động mà đàn chuột đào ra.
"Meo ô!" Mấy người đang nói chuyện, lỗ tai Tiểu Hắc run run, đột nhiên xoay đầu qua nhìn về phía bên phải góc nhà kho.
Tiếp theo liền nghe thấy một trận thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, nơi bên phải góc nhà kho dần dần bị đào ra một cái động tâhtj lớn, rõ ràng nanh vuốt của đám chuột biến dị đều đã được cường hoá.
"Tiểu Hắc a, mày có thể hỗ trợ bắt đàn chuột được hay không?" Tô Duệ Triết nhéo nhéo móng vuốt nhỏ mềm mại của Tiểu Hắc, dùng khẩu khí thương lượng hỏi.
Tiểu Hắc lười nhác ngáp một cái, ghé vào lồng ngực của Tô Duệ Triết lắc lắc cái đuôi, hiển nhiên là đối với đề nghị này không cảm thấy hứng thú.
"Hai hộp cá ngừ đại dương?"
Tiểu Hắc nâng đầu lên, một đôi mắt to màu vàng chớp chớp, vươn đầu lưỡi liếm liếm chóp mũi, lại không có lên tiếng, phảng phất có chút hứng thú, nhưng bộ dáng lại không quá vừa lòng.
Tô Duệ Triết phát hiện nó bị hấp dẫn, không ngừng cố gắn dụ hoặc, hạ giọng nói, "Buổi tối lại nấu canh cá cho mày uống?"
"Meo!" Tiểu Hắc kêu một tiếng thật dài, lấy đầu cọ cọ lòng bàn tay của Tô Duệ Triết, phảng phất như đang nói, chốt kèo!
Tô Duệ Triết không khỏi cười cong đôi mắt, duỗi tay chọt chọt lên chóp mũi nó, "Mày cái đồ nhóc đáng ghét, sau kiến quốc không cho thành tinh a!"
Tiểu Hắc nghe không hiểu lời nói của Tô Duệ Triết, run run lỗ tai, khom người từ trong ngực Tô Duệ Triết nhảy xuống mặt đất. Nó bước đi nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động đi tới cái động sắp bị đàn chuột đào xuyên, toàn bộ nửa người trên đều nằm sấp trên mặt đất, mông hơi hơi nâng lên, cái đuôi nhẹ nhàng lay động một chút, bày ra tư thế công kích.
Vị chiến sĩ đứng một bên nhìn, có chút muốn nói lại thôi. Tuy rằng mèo là thiên địch của chuột không sai, nhưng đây là đàn chuột biến dị có thể cắn rớt một miếng thịt của con người, một con mèo nhỏ chỉ mới hai ba tháng tuổi, sao có thể bắt được chuột a? Hắn muốn khuyên bọn họ đem mèo nhỏ ôm trở về, chính là hai người kia bộ dáng tin tưởng tràn đầy, hắn lại do dự mà ngậm miệng lại.
Ngay sau đó, một con chuột màu xám nhanh chóng từ trong động chui ra, con chuột này kích thước không khác mấy với một con thỏ bình thường, thân thể mập mạp, xem ra gần đây ăn uống khá là dinh dưỡng.
Đại khái đã cùng nhân loại giao đấu nhiều lần, luôn là hữu kinh vô hiểm, cho nên lá gan của con chuột này cũng lớn hơn rất nhiều, ngay lập tức chạy về phía đồ ăn, căn bản là mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không có phát hiện ra có một con mèo đen nho nhỏ, một đôi mắt hoàng kim tròn xoe đang lườm nó, cúi đầu, cong eo, chuẩn bị bắt lấy nó.
Chỉ thấy Tiểu Hắc đột nhiên đi về phía trước một chút, móng vuốt nhỏ vỗ thật mạnh lên người con chuột. Thân hình mèo đen cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay, lại có thể đem con chuột to hơn nó vài lần mà chụp tới trên mặt đất.
Chuột xám bị chụp ngốc, đầu óc choáng váng ngã xuống mặt đất, bốn chân nhỏ không ngừng cào cào muốn bò dậy, nhưng Tiểu Hắc không để cho nó có cơ hội này, mèo nhỏ giơ móng vuốt nhỏ lên, móng vuốt sắc bén lập tức xuất hiện, hung hăng chộp lên cổ chuột xám, dễ như trở bàn tay thu hoạch tánh mạng của chuột xám.
"Chi chi chi!" Chuột xám trước khi chết phát ra tiếng thét chói tai.
Vị chiến sĩ xem đến trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới con mèo nhỏ như vậy, cư nhiên có thể bắt được chuột biến dị!
"Meo ô!" Tiểu Hắc thành công hoàn thành nhiệm vụ, nó ngồi xổm bên cạnh thi thể chuột xám, đắc ý dạt dào ngẩng đầu nhỏ lên.
Nó vốn định liếm móng vuốt, nhưng móng vuốt lại dính máu của chuột xám, nó lại ghét bỏ đem móng vuốt thả lại trên mặt đất.
"Làm tốt lắm!" Triển Vân mặt mày hớn hở nói, thời điểm anh đang muốn cùng Tô Duệ Triết đi qua ôm lấy Tiểu Hắc trở về, liền cảm giác được mặt đất một trận chấn động kịch liệt.
"Đây là làm sao vậy?"
"Chẳng lẽ là động đất?"
"Chính là ở phương nam rất ít có động đất."
"Không tốt! Là đàn chuột biến dị!!" Vị chiến sĩ đã thay đổi sắc mặt, trước đó thời điểm thủ trưởng từng dẫn dắt toàn bộ căn cứ tiến hành diệt chuột, cũng đã xuất hiện một lần đàn chuột biến dị bạo động, chỉ là cũng không có kịch liệt như vậy.
Hắn có một người đồng đội khá thân thiết bị thương vào thời điểm tấn công đàn chuột, đến nay vẫn còn nằm ở trung tâm căn cứ tiếp nhận trị liệu.
"Chạy mau!" Vị chiến sĩ đem Triển Vân cùng Tô Duệ Triết đẩy ra khỏi kho hàng, chính hắn lại giơ súng nhắm về phía cửa động của đàn chuột.
Quả nhiên, thực mau liền có một con tiếp một con từ trong động chui ra bên ngoài, mỗi con chuột đều mập mạp to lớn.
Vị chiến sĩ dùng súng tự động ở trong tay bắn về phía đàn chuột, nhưng hiệu quả cực nhỏ, hắn lập tức dùng tay đè lên một quả lựu đạn ở bên hông, đồng thời kêu to về phía Triển Vân cùng Tô Duệ Triết, "Hai người đi mau! Mau khoá cửa lại! Chạy mau!"
Nếu để cho đàn chuột chạy ra bên ngoài sẽ có nguy hại nhất định đối với căn cứ. Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể dùng lựu đạn cùng đám chuột biến dị đồng quy vu tận.
Tuy rằng vô pháp giết chết toàn bộ chuột biến dị, nhưng có thể giết chết một ít liền đỡ bớt một ít, sau khi Triển Vân cùng Tô Duệ Triết chạy ra ngoài cũng có thể nhắc nhở nhóm thủ trưởng sớm làm chuẩn bị, đem tổn thất căn cứ hạ xuống thấp nhất.
"Cùm cụp" một tiếng, thanh âm đóng cửa kho hàng vang lên, thời điểm vị chiến sĩ đang chuẩn bị mở kíp nổ bom, liền nghe thấy có người đột nhiên nói, "Chờ một chút."
Vị chiến sĩ quay đầu nhìn lại, phát hiện Triển Vân cùng Tô Duệ Triết cư nhiên không có đi ra ngoài!
"Hai người như thế nào còn không đi?!" Vị chiến sĩ đều phải đổ mồ hôi lạnh, loại tình huống này căn bản không thể để cả ba người đều chịu chết.
Tô Duệ Triết cùng Triển Vân đều không có mở miệng nói thêm cái gì, Triển Vân trực tiếp phát động dị năng, dùng trọng lực đem đám chuột biến dị tạm thời áp chế.
Mà Tô Duệ Triết từ trong túi áo móc ra một quả hạch, sau đó dùng tay trái nắm lấy, phát động dị năng chuyển hoá quả hạch thành một tấm chắn cao cỡ một người trưởng thành.
Tấm chắn của Tô Duệ Triết có thể ngăn cản được hầu hết tất cả mọi đòn tấn công, tương đương một cái tấm chắn cao cấp của đặc cảnh.
Tô Duệ Triết tay cầm tấm chắn, đem Triển Vân cùng vị chiến sĩ yểm hộ sau người, sau đó lại từ trong túi móc ra hai quả anh đào, đem dị năng chuyển hoá thành hai trái bom.
"Lui về phía sau!" Biết Tô Duệ Triết đã làm tốt chuẩn bị, Triển Vân thu lại dị năng, ba người cùng lui về sau, một mực thối lui vào trong góc, thời điểm đàn chuột biến dị đến gần bọn họ, Tô Duệ Triết mở kíp nổ của hai quả bom.
Tiếng nổ mạnh kịch liệt đem vách tường đều tạc ra thành một cái động lớn, nhưng ba người trốn ở đằng sau tấm chắn cư nhiên không tổn hại gì.
Bọn họ cố tình tránh đi trung tâm vật tư kho hàng, đem đàn chuột biến dị dẫn tới một góc kho mới mở kíp nổ bom, khống chế phạm vi nổ bom hữu hiệu, bảo đảm vật tư không bị tổn hại.
Uy lực bom anh đào của Tô Duệ Triết không nhỏ, đem đám chuột biến dị nổ đến huyết nhục mơ hồ, những con chuột không bị nổ chết cũng hoảng sợ muốn chạy trốn.
Nhưng mà Tô Duệ Triết lại không định để cho đàn chuột chạy về ổ của nó, trên mặt đất không biết khi nào đã mọc ra vô số bui gai mang theo gai nhọn sắc bén, dưới sự thúc giục dị năng của Tô Duệ Triết, đem những con chuột còn dư lại vây quanh. Có không ít chuột biến dị không ngừng đụng vào bụi gai, trên người chúng nó bị đâm ra vài cái động máu, máu tươi chảy đầy đất.
Đàn chuột biến dị thét chói tai quay đầu bỏ chạy, muốn trốn trở về ổ.
Chính là Tô Duệ Triết từ trong túi lại lấy ra hai hạt giống, dùng dị năng thúc giục sinh trưởng thành hai đoá hoa màu tím hình dạng có chút kỳ quái, sau lại đem hoa vứt tới phụ cận động chuột biến dị.
Cũng không biết hai đoá hoa kia làm như thế nào, thế nhưng lại đem rễ chui vào khe hở tấm thép, sau đó nhanh chóng lớn lên, thẳng đến khi biến thành hai đoá hoa ăn thịt người thật lớn.
Hai đoá hoa ăn thịt người màu tím, nụ hoa kiều nộn mọc đầy răng nanh sắc nhọn, khiến người khác nhìn thấy không rét mà run.
Phàm là có con chuột biến dị muốn bỏ trốn về phía động chuột, đều sẽ bị hai đoá hoa kia một ngụm nuốt sạch, sau đó bị biến thành chất dinh dưỡng của chúng, làm cho chúng nó tiếp tục sinh trưởng.
Vị chiến sĩ đã cả người ngốc lăng, hắn đã từng nghe nói qua Tô Duệ Triết là một dị năng giả rất lợi hại, chính là hắn cho rằng cái gọi là lợi hại của Tô Duệ Triết chính là đem thực vật hoá thành vũ khí, lại không nghĩ đến Tô Duệ Triết vận dụng dị năng của chính mình khi chiến đấu lại khủng bố như vậy!
Cái tấm chắn phòng bạo kia, trái bom nổ mạnh kia, bụi gai đầy đất kia, hai đoá hoa ăn thịt người khủng bố kia, toàn bộ căn cứ chưa ai có thể đối phó với đám chuột biến dị này, thế nhưng bị một mình cậu tiêu diệt, thật sự thật là đáng sợ......
Tô Duệ Triết quay đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía vị chiến sĩ nói, "Từ căn cứ Hoán Thành trở về thu được không ít hạt giống, vừa vặn có tác dụng."