Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 88: Gặp lại người quen



"Triển huynh đệ!" Một người nam nhân khập khiễng đi ra từ một căn phòng rách nát, lập tức hô họ của Triển Vân.

Triển Vân có chút kinh ngạc nhìn về phía đối phương, trong ấn tượng của anh cũng không nhận thức được người này.

"Triển huynh đệ, tôi là Trương Mậu Vinh a!" Nam nhân cũng nhìn ra nghi hoặc của Triển Vân, nhanh chóng nói ra thân phận của mình.

Tuy rằng hắn nói ra tên của mình, nhưng Triển Vân chỉ cảm thấy quen tai mà thôi, cùng người trước mắt vẫn thấy xa lạ.

Nhưng Tô Duệ Triết lại nhớ được, đây chính là người thành lập một khu an toàn loại nhỏ, thu dụng một đám người sống sót, dị năng giả hệ lực lượng đầy miệng võ hiệp. Tô Duệ Triết có thể nhớ được người này, cũng là bởi vì Trần Tuệ Trân cùng Tô Khải Minh cũng xuất hiện ở khu an toàn kia.

Tô Duệ Triết nhanh chóng nhắc nhở Triển Vân một chút, Triển Vân cuối cùng cũng nhớ ra. Anh cũng có chút ấn tượng với người này, hắn thành lập khu an toàn không phải vì muốn làm chỉ huy, mà thật sự là vì muốn cứu người, lúc có nguy hiểm xuất hiện hắn sẽ xông lên đầu tiên.

Trương Mậu Vinh bây giờ khác xa trước đó, nguyên bản một cái đầu trọc bây giờ đã mọc tóc, cũng không phải kiểu tóc thời thượng gì, tóc lung tung rối loạn ở trên đầu, nhìn như cái ổ gà, thân thể vẫn cường tráng như trước đây, nhưng trên đùi có một cọc gỗ cố định, hẳn là bị gãy chân.

"Anh đây là có chuyện gì?" Tốt xấu gì cũng là dị năng giả hệ lực lượng, làm sao lại lưu lạc đến nông nỗi này? Không phải nói căn cứ Lâm Thành có đãi ngộ cho dị năng giả rất tốt sao?

Trương Mậu Vinh ấp úng, nói không nên lời.

"A nha! Trương ca! Để cho tôi nói đi!" Lúc này, từ trong phòng lại có một nam nhân trẻ tuổi khác chạy ra, chính là người phụ trách trông coi cửa khu an toàn lúc trước, lúc ấy hắn còn coi trọng xe việt dã của bọn họ, còn muốn dâng cho Trương ca nữa.

Thanh niên này tên là Đỗ Giang, đầu óc linh hoạt. Sau khi mạt thế bùng nổ thì được Trương Mậu Vinh cứu ra từ trong miệng tang thi, từ đó vẫn luôn đi theo bên người Trương Mậu Vinh.

Mồm miệng Đỗ Giang lanh lợi, rất nhanh đã nói rõ ràng mọi chuyện từ sau khi bọn Triển Vân rời đi. Sau khi bọn Triển Vân đi, trời hạ xuống mưa đỏ, sau khi tạnh mưa khiến thực lực của tang thi mạnh hơn rất nhiều.

Giống như lời Triển Vân từng nhắc bọn họ, chỉ dựa vào cánh cổng kia căn bản là không ngăn được tang thi, khu an toàn rất nhanh đã bị tang thi công phá. Bất quá nhờ có sự nổ lực của Trương Mậu Vinh, phần lớn người ở đây đều sống sót. Trương Mậu Vinh mang theo đám người còn sống sót trăm cay ngàn đắng trốn ra khỏi thành phố, sau đó nghe được nơi này có căn cứ cho người sống sót, không nói hai lời liền chạy đến đây.

Bởi vì số lượng đông đảo, bọn Trương Mậu Vinh đều đem tất cả lương thực nộp phí vào thành, cho nên chỉ có thể ở một chỗ rách nát, sau đó xây dựng đội ngũ, ra thành tìm kiếm vật tư, miễn cưỡng mới đứng vững gót chân.

Nhưng hắn rốt cuộc cũng chỉ là dị năng giả lực lượng, chỉ có thể cận chiến mà không thể tấn công xa, dẫn tới đội ngũ của hắn thường xuyên gặp phải nguy hiểm, càng không cần phải nói cần phải tiêu phí rất nhiều vật tư để mua sang cùng vũ khí. Nhân tâm dần dần lung lay, có người bắt đầu đi theo những dị năng giả khác, nhân số của đội Trương Mậu Vinh càng ngày càng ít, lưu lại đều là người già bệnh yếu.

Có Trương Mậu Vinh chống, cuộc sống hằng ngày của bọn họ tuy rằng gian nan, nhưng ít ra còn có thể sống sót.

Chỉ là sau đó gặp được một con tang thi tiến hóa, lấy năng lực của Trương Mậu Vinh đối phó với con tang thi đó còn có chút quá sức, cuối cùng hắn liều mạng giết chết con tang thi kia, nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Lúc này, người rời đi càng ngày càng nhiều, chỉ còn lại mười mấy người yếu bệnh, nhớ đến sự tốt bụng của Trương Mậu Vinh, cho nên làm cu li trong căn cứ lấy chút đồ ăn.

Nhìn mọi người đứng trong phế tích, sợ hãi mà nhìn xung quanh, Triển Vân cùng Tô Duệ Triết không khỏi có chút đồng tình mà nhìn bọn họ. Mùa đông sắp tới, nếu bọ Trương Mậu Vinh còn tiếp tục sinh hoạt ở căn cứ Lâm Thành giống như vậy, phía trước chỉ còn lại đường chết.

Triển Vân cảm thấy Trương Mậu Vinh này tuy rằng lỗ mãng, nhưng tâm địa không tệ, sau khi bị thương vẫn tiếp tục ở lại chiếu cố người của hắn, xem như cũng có chút lương tâm. Chỉ là bọn hắn sinh hoạt ở trong căn cứ Lâm Thành mới khổ như vậy, nếu bọn hắn nguyện ý đi căn cứ Phương Nam, chỉ cần chịu làm việc, không dùng mánh lới, nhất định có thể sống rất tốt.

Nghĩ đến Lâm Gia, trong lòng Tô Duệ Triết vừa động, thấp giọng nói vài câu bên tai Triển Vân, Triển Vân gật đầu tán thành đề nghị của cậu.

"Mọi người có muốn rời khỏi nơi này hay không?" Kỳ thật Triển Vân cũng muốn giúp bọn hắn một phen, liền đem tình huống của căn cứ Phương Nam đại khái nói cho bọn hắn một chút, dò hỏi ý kiến bọn họ.

Căn cứ Lâm Thành cách căn cứ Phương Nam cũng không tính là quá xa, chỉ mất khoảng 2 3 ngày đi đường, đợi sau khi tạnh mưa liền lập tức lên đường, có thể đến đó trước khi mùa đông tới. Hơn nữa, dựa theo ý tứ của Tô Duệ Triết, cậu muốn cứu Lâm Gia ra, Lâm Gia chính là dị năng giả hệ chữa khỏi hiếm có, đi căn cứ Phương Nam nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn cho căn cứ.

Còn bọn họ vội vàng đi Tây Bắc, khẳng định không thể mang Lâm Gia theo cùng, nếu bọn Trương Mậu Vinh đồng ý đi căn cứ Phương Nam, liền có thể mang theo ông cùng đi. Còn có Từ Phượng Anh, tuy rằng có chút kỳ quái ồn ào, nhưng nhân phẩm vẫn có chút đáng tin, nếu cô cũng đồng ý đến đó, trên đường cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

"Đương nhiên! Đương nhiên!" Trương Mậu Vinh cùng Đỗ Giang đều như gà mổ thóc mà gật đầu, bọn họ không thể tưởng được, cư nhiên còn có căn cứ đối xử bình đẳng với mọi người như vậy, các đại ngộ phúc lợi tốt như vậy, so với căn cứ Lâm Thành quả thực là một trên trời một dưới đất, bọn họ cầu còn cầu không được, sao có thể sẽ không đồng ý chứ?

"Nơi này các anh cũng không thể ở được, cùng chúng tôi đi qua bên đối diện đi."

Nhà ba tầng ở bên kia tuy rằng không có nhiều phòng lắm, nhưng rất rộng, mười mấy người trải đệm chăn nằm trên sàn nhà phòng khách hẳn là không thành vấn đề. Dù sao sau khi trời mưa tạnh bọn họ cũng chuẩn bị rời đi, cũng không cần quá chú trọng.

Mọi người dầm mưa chạy đến căn nhà ở đối diện.

Đám Triển Vân mặc áo leo núi cho nên cũng không ướt bao nhiêu, nhưng bọn Trương Mậu Vinh đều giống như con gà bị rớt vào nồi canh, quần áo vốn đã rách nát nay càng thêm tàn tạ, tất cả đều phát run đứng ở trước cửa, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

"Tôi nhớ trên lầu còn một ít quần áo cũ, để tôi đem xuống đây." Tô Duệ Triết chớp chớp mắt với Triển Vân, liền chạy lên lầu.

"Mọi người mau tiến vào, bên ngoài gió lớn." Trương Sóc Lương nhịn không được mở miệng nói.

"Nhưng mà, sàn nhà......" Đỗ Giang nhìn sàn nhà sạch sẽ ngăn nắp, thật sự ngượng ngùng bước vào.

"Nói nhảm cái gì đó! Đều bước vào cho tôi!"

Lông mày Triển Vân chau lại, mặt nghiêm túc, những người này liền lập tức ngoan ngoãn tiến vào.

Tô Duệ Triết từ trên lầu chạy xuống, trên tay cầm một đống quần áo nửa cũ nửa mới mà cậu thật vất vả từ trong không gian kiếm được, cơ bản đều là những thứ lấy được ở thành phố A khi tham dự cứu hộ, hiện tại cuối cùng cũng có tác dụng. Đi theo sau cậu là Tống Thành Thư, hắn xách theo hai cái thùng nước lớn, bên trong chứa đầy nước ấm, để cho những người này lau thân thể.

Bọn Ngô Tĩnh cùng Trình Kiều cũng từ trên lầu chạy xuống hỗ trợ, các cô cầm một hộp sữa bột, lấy nước ấm của Tống Thành Thư pha cho mỗi người một ly sữa bò nóng, rót ra ly dùng một lần phân phát cho mỗi người.

Mọi người lau người đơn giản, lại thay một bộ quần áo mềm mại thoải mái, sau đó cầm lấy ly sữa bò nóng hổi, từng ngụm từng ngụm quý trọng mà uống, nước mắt trong hốc mắt cũng ào ào chảy xuống. Mấy ngày này bọn họ trôi qua quá khổ, đối với tình cảnh trước mắt khiến bọn họ giống như đang nằm mơ.

Tô Duệ Triết lại ôm mấy cái chăn đệm xuống lầu, trong đó có hai bộ là chăn đệm của căn nhà này, những cái khác đều là Tô Duệ Triết lấy ra từ trong không gian. Ga trải giường của căn nhà này có chút hôi, bị bọn họ vứt bỏ, nhưng chăn lại vẫn rất sạch sẽ, để dùng làm nệm, hiện tại lót trên mặt đất cũng là vừa lúc.

Bọn Triển Vân lại cầm bánh quy xuống, phân phát cho bọn họ, để bọn họ lấp đầy bụng.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, đợi mưa tạnh, chúng ta lập tức khởi hành." Căn cứ Lâm Thành từ trước đến nay không coi trọng người thường, hiện tại Trương Mậu Vinh lại bị gãy một chân, không khác gì kẻ tàn phế, tin rằng khi bọn họ kêu rời đi, căn cứ Lâm Thành sẽ hoàn toàn không để ý.

"Cảm ơn! Cảm ơn!" Mọi người không ngừng nói lời cảm tạ.

Triển Vân vẫy vẫy tay, để từng người về phòng nghỉ ngơi.

Mọi người nằm ở phòng khách chậm rãi ngủ, đây là giấc ngủ ngon nhất của bọn họ những ngày gần đây.

Sau khi Tô Duệ Triết cùng Triển Vân lên lầu, hai người cũng không có về phòng mà là đi tìm Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương, bọn họ muốn cứu Lâm Gia, trước hết giúp ông giải quyết vấn đề tiêu hao dị năng quá mức. Dị năng của Ngô Tĩnh phi thường đặc thù, dù Lâm Gia có bị giam giữ ở nơi có phòng vệ nghiêm mật, cũng không ảnh hưởng đến cô, cô có thể tùy ý xuất nhập.

Bọn họ định để Ngô Tĩnh lặng lẽ đến đó một chuyến, đưa cho ông mấy viên tinh hạch, để ông bổ sung dị năng bị tiêu hao, mau chóng khôi phục thể lực, sau đó lại đem tình huống của căn cứ Phương Nam nói với ông, chỉ cần ông nguyện ý đi căn cứ Phương Nam, bọn họ liền sẽ nghĩ cách cứu ông ra ngoài.

Tuy rằng Ngô Tĩnh bởi vì kì rụng dâu lại còn bị cảm mạo, thân thể không được thoải, để cô dầm mưa ra ngoài có chút không thích hợp, nhưng thời gian cấp bách, trận mưa này lại không biết khi nào sẽ ngừng, bọn họ không có bao nhiêu thời gian để trì hoãn ở chỗ này. May là nơi Lâm Gia cũng không cách quá xa nơi này, thừa dịp trời tối mưa to lại càng dễ hành sự.