Tiểu Ngũ Nhất trói gô Mạnh Quang Diệu xong liền lập tức tháo vòng đen trên cổ Khang Khang xuống, bé trai khôi phục hô hấp sắc mặt cũng không còn đỏ bừng.
Ngay sau đó tiểu Ngũ Nhất thả nhóm Tạ Quân ra, nhưng bọn họ còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì xảy ra, tình hình Khang Khang đột nhiên trở nên kém đi.
“Anh ơi! Anh mau tỉnh lại!” Na Na sờ thân thể nóng bừng của Khang Khang, sợ đến phát khóc.
Tạ Quân và Lưu Đại Sơn đi nhanh đến, làm cấp cứu cho nhóc, nhưng vãn không có biến chuyển, gấp đến độ mọi người toát mồ hôi hột.
Cuối cùng nghe thấy giọng nói của Võ Văn Vũ ngoài trường học truyền vào, Tạ Quân như nhớ tới một chuyện, vội vàng lấy tất cả tinh hạch trên người nhét vào tay Khang Khang.
Dị năng sắp sụp đổ được bổ sung, Khang Khang lập tức liền ổn định lại, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, đại thở ra một hơi.
Lúc đoàn người Võ Văn Vũ tìm được đến căn phòng nhỏ, chủ thấy một đám người chật vật vây quanh một bé trai, bên cạnh có một người đàn ông bị trói như lợn chết.
“Có chuyện gì thế?”
Nhìn đám người như vừa trải qua một trận đại chiến, nhóm Võ Văn Vũ tò mò tiến lên, sau đó phát hiện trên người bọn họ đều có vết thương do bị trói, trong đó đứa bé trai ở giữa cả người đầy thương tích.
Mấy sinh viên khoa y nhanh chóng tiến lên, theo căn dặn của Tạ Quân vừa tiến hành cấp cứu cho Khang Khang vừa cẩn thận tránh động đến tinh hạch trong tay nhóc.
Mấy đứa nhỏ cùng Na Na đang trông coi Khang Khang, thấy Viên hiệu trưởng già đang ôm Thao Thao liền mừng rỡ tiến lên, kích động đến rơi lệ.
“Thật tốt quá! Thao Thao cũng không sao rồi!”
Viên hiệu trưởng đầy mặt đau lòng nhìn mấy củ cải đỏ đang vây quanh, trực tiếp ngồi xuống đất, để cho mấy đứa nhỏ có thể dễ dàng trò chuyện hơn.
Võ Văn Vũ nhìn vết trói trên người tiểu Ngũ Nhất, đau lòng muốn chết, vết hằn đỏ tươi trên làn da trắng nõn, làm ngườu ta nhìn mà phát sợ.
“Anh không đau đâu tiểu Vũ!” tiểu Ngũ Nhất an ủi ngược lại Võ Văn Vũ, giống như tranh công mà nói: “Là dũng sĩ hamster cùng mọi người đánh bại kẻ xấu đó!”
“Gọi là cô!” Võ Văn Vũ cầm thuốc mỡ cẩn thận thoa cho cậu, còn cái gì mà dũng sĩ hamster, cô chỉ xem như là lời nói đáng yêu thoảng qua tai.
Xử lý xong vết trương trên người Khang Khang và nhóm Tạ Quân, mọi người cũng biết rõ ràng mọi chuyện. Thông qua lời kể của Na Na và mấy đứa nhỏ, tên súc sinh Mạnh Quang Diệu vậy mà là thầy giáo của ngôi trường này.
Lúc tận thế phát sinh, Mạnh Quang Diệu dựa vào dị năng của mình nhốt tất cả người sống vào trường học. Người trưởng thành bị xem như nô ɭệ, giúp hắn làm việc, vận chuyển vật tư. Nếu hắn khó chịu sẽ hành hạ cho không chết cũng tàn phế, mấy đứa trẻ con còn sống cũng bị hắn nhốt lại, tùy tiện đùa bỡn sát hại.
Viên hiệu trưởng già nghe kể về khoảng thời gian đen tối này, càng ghét cay ghét đắng Mạnh Quang Diệu, đối với mấy đứa nhỏ gặp tình cảnh này càng thêm đau lòng. Đặc biệt lúc nhìn thấy đống xác người lớn và trẻ nhỏ ở sau núi, mọi người càng hận không thể bằm thây tên khốn đó ra ngàn mảnh.
“Trong đội ngũ giáo viên tại sao lại có một tên không bằng cầm thú như hắn!” Một người có ăn học như Viên hiệu trưởng già lúc này cũng không kềm chế được đạp Mạnh Quang Dũng hai cước. “Thằng súc sinh!”
Mạnh Quang Diệu giống như lợn chết không sợ nước sôi, không hề có một chút tỉnh ngộ, nhếch khóe miệng đầy máu cười nham nhở. “Hận tao? Vậy thì giết tao đi! Ngược lại ông đây đã chơi đủ vốn. Từ trươc tận thế tao đã muốn làm như vậy, đáng tiếc đám phụ huynh trông coi quá gắt, chỉ có thể lén lút sờ mó đám con nít giải nghiện! Tao ngày ngày đều nghĩ tại sao đám gia trưởng đó không chết hết đi, kết quả ai mà ngờ, tận thế tới ha ha ha! Đám phụ huynh không chỉ chết gần hết, ông trời còn cho tao dị năng, vậy đám con nít này không phải là để cho tao tùy tiện chơi sao ha ha ha!”
“Tận thế! Tận thế mới tốt!”
“Sau này chính là thiên hạ của dị năng giả, kẻ mạnh làm vua, mọi thứ đều là rơm rạ, tao chơi chết vài đứa con nít thì có làm sao?”
Mạnh Quang Diệu nói, cả người như sắp phát điên. Mấy đứa nhỏ Na Na và Thao Thao ở bên cạnh sợ đến co rúm lại, nước mắt ròng ròng.
Tạ Quân nghe lời này phẫn nộ không nhịn được, hai mắt đỏ ngầu đấm Mạnh Quang Diệu một đấm đến miệng đầy máu, hàng răng rụng hết bảy tám cái.
“Súc sinh!”
Mạnh Quang Diệu bị đánh nói không nên lời, khóe miệng vẫn còn cười khẩy chết không hối cải.
Trong nhóm này ngoại trừ mấy người Tạ Quân Lưu Đại Sơn Võ Văn Vũ là dị năng giả, những người khác đều là người bình thường, lời ấy đã khơi dậy trong lòng mọi người bóng tối không nhỏ về thực tế hiện tại.
Nếu những người như Tạ Quân cùng Lưu Đại Sơn nắm giữ dị năng, đó chính là chuyện tốt của cả thế giới, nhưng dị năng lại bị những kẻ như Mạnh Quang Diệu nắm giữ, vậy mạt thế này thực sự trở thành thiên đường của bọn họ.
Nhìn ra toàn bộ thế giới, tận thế cùng dị năng không biết đã khiến cho bao nhiêu tên cầm thú cảm thấy kiêu ngạo.
Mọi người ngẫm lại, liền cảm thấy không rét mà run.
Nếu là tương lai thật sự giống như Mạnh Quang Diệu nói, vậy thế giới này thật sự sẽ chìm vào hắc ám, không nhìn thấy cuối, người bình thường cũng hoàn toàn không có đường sống.
Nhìn không ít học trò trong mắt đều phát ra trầm mặc cùng sợ hãi, Viên hiệu trưởng già đứng ra, ổn định tinh thần bọn nhỏ. “Chớ bị kẻ xấu tẩy não, nhìn Tạ Quân, Đại Sơn và tiểu Vũ xem, các trò có sợ bọn họ không?”
Tiểu Ngũ Nhất cũng giơ hai tay, an ủi mọi người: “Ba ba tui từng nói, phải làm đứa trẻ tốt! Tui cũng là đứa trẻ tốt! Hamster ngoan sẽ không tùy tiện cắn người, cho nên mọi người đừng sợ, tui sẽ bảo vệ mọi người!”
Nghe lời nói đáng yêu này, bóng tối bao phủ trong lòng mọi người tán đi không ít, sau đó nhìn về phía Mạnh Quang Diệu, trong mắt phát ra một tia kiên định cùng căm hận.
Người tốt sẽ nhiều hơn người xấu.
Tạ Quân cũng há mồm phụ họa, giơ tay lại cho Mạnh Quang Diệu một quyền, “Ông già nhà tao cũng dạy tao phải làm người tốt! Cho nên đánh loại người như mày không cần bàn cãi!”
Cuối cùng, mọi người cùng nhau thương lượng xử trí Mạnh Quang Diệu như thế nào, cả đám đều nhất trí trực tiếp giết chết thì lợi cho hắn quá rồi, căn bản khó tiêu mối hận trong lòng.
Ngay lúc này, Lưu Đại Sơn đứng dậy, lạnh lùng căm hận mà nhìn Mạnh Quang Diệu vẫn chết không hối cải cười nham nhở, người thành thật chất phát như hắn cũng phải sinh ra ý nghĩ ác độc.
“Để cho tôi tới đi, tôi có biện pháp làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Nói xong, Lưu Đại Sơn không biết từ đâu lấy ra một cái dao cạo, ở trên một khúc gỗ nhỏ luyện tập, trực tiếp bào ra một miếng gỗ mỏng như cánh ve, có thể nhìn xuyên thấu.
“Tuyệt kỹ ông già nhà tôi truyền xuống.”
“Tôi vẫn chưa thử thẻo người đâu.”
Mọi người: “...” Người đàng hoàng khi bị chọc giận quả nhiên rất đáng sợ.
Lúc này Khang Khang cũng khôi phục như cũ, tựa hồ nghe thấy Lưu Đại Sơn nói, không để ý vết thương trên người liền đi về phía hắn, kéo kéo góc áo, tràn đầy hận thù nhìn Mạnh Quang Dũng. “Anh ơi, cho em theo với.”
Khang Khang nói xong, Na Na và hai đứa nhóc còn lại cũng hằm hằm bước tới.
Thao Thao đang nằm trong lòng Viên hiệu trưởng già cũng cựa quậy muốn tham gia.
Viên hiệu trưởng già vốn còn muốn tư vấn tâm lý cho mấy đứa nhỏ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, tựa hồ không có gì hả dạ hơn là tự tay đâm chết kẻ thù. Bây giờ đã là tận thế, chính Mạnh Quang Diệu cũng tự nói ra câu thắng làm vua thua làm giặc, vậy ai còn kiêng kỵ luật pháp gì nữa.
Còn chưa nói tới tội của tên này đáng chết ngàn lần.
Bầm thây vạn đoạn cũng không quá đáng.
Nghĩ như thế, Viên hiệu trưởng già giao Thao Thao cho Lưu Đại Sơn bế. Lưu Đại Sơn một bên vừa ôm Thao Thao vừa mang theo mấy đứa nhỏ ra ngoài, Tạ Quân thì lôi Mạnh Quang Diệu, cả đám đi ra phía sau núi.
Những người khác muốn xem cũng đi theo.
Cuối cùng, tiếng kêu la thảm thiết hối hận xin tha vang vọng khắp bầu trời sau núi, tạ tội cho tất cả những người vô tội chết thảm nơi đây.
Xử trí xong Mạnh Quang Diệu, mọi người đều trở về.
Viên hiệu trưởng già lớn tuổi và các nữ sinh không cùng đi xem náo nhiệt, bất quá nghe tiếng hét thảm vừa rồi cũng có thể tưởng ra tượng hình ảnh có bao nhiêu máu me. Bọn họ còn định xem mấy đứa nhỏ có bị dọa hay không, kết quả từng đứa đều an bình ngủ thϊếp đi trong lòng đám người lớn.
Hận thù tích tụ giữa chân mày tản đi, ở trong lòng ngực của mọi người say sưa an giấc, thoát khỏi được bóng tối tội ác, chúng nó lại là những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, không buồn không lo.
Viên hiệu trưởng già vui mừng cười cười, viền mắt ẩm ướt, không nhịn được ôn nhu sờ sờ đầu bọn nhỏ.
Ngược lại mấy nam sinh viên bình thường đi theo hóng hớt sắc mặt lại trắng bệch, bước chân bay bổng. Một thanh niên mẻ mặt đưa đám đến bên cạnh Viên hiệu trưởng già. “Hiệu trưởng ơi, ông có thể tư vấn tâm lý cho con không? Nếu không tối nay con nhất định sẽ gặp ác mộng.”
“...”
Viên hiệu trưởng già nhìn cậu học trò trước mắt, ghét bỏ sâu đậm nói: “Lúc trước tìm cách trốn học đường phòng tắm, lá gan không phải rất lớn sao?”
Nam sinh bị hiệu trưởng ghim QAQ: “...” Con sai rồi.
Tiểu Ngũ Nhất cũng vừa đi theo vây xem, tuy rằng hình ảnh có chút máu me, nhưng chỉ cần nghĩ lại chuyện Mạnh Quang Diệu đã làm, cậu lại không còn cảm thấy sợ hãi. Cậu dựng lên hai ngón tay nhỏ đáng yêu, hưng phấn chia sẻ với hiệu trưởng già: “Ông hiệu trưởng ơi, Đại Sơn rất là lợi hại luôn, con đếm được tổng cộng gọt 2300 nhát tên xấu xa đó mới chết ạ, con không có đếm sai đâu!”
Lưu Đại Sơn ngượng ngùng sờ mũi một cái, khiêm tốn nói: “Cũng được.”
Nhóm người Viên hiệu trưởng già: “...”
Trải qua chuyện của Mạnh Quang Diệu, hành trình của mọi người bị trì hoãn, nhìn sắc trời đã tối lại, mọi người không thể không ở lại trường học qua đêm.
Bởi vì Mạnh Quang Diệu đã tiêu diệt sạch sẽ zombie trong thôn, đêm nay trải qua rất an bình. Mọi người tỉ mỉ ở trong trường lục soát, phát hiện vật tư của thôn trang dưới chân núi đều được gom hết về đây, một ít nông cụ bình thường trong nhà cũng không bỏ sót.
Kể cả tinh hạch mà Mạnh Quang Diệu góp được, toàn bộ trở thành của hời cho nhóm Ngũ Nhất. Nhưng nhiều đồ như vậy mọi người cũng không thể chuyển đi, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Ngũ Nhất, sau đó giả vờ giả vịt than thở.
“Tiếc quá, nhiều đồ tốt như vậy nhưng không thể mang đi hết được!”
Tiểu Ngũ Nhất nhìn đống hạt giống và nông cụ này nọ, nhớ đến mấy thửa ruộng tốt trong không gian, không nhịn được xoa xoa hai má, sau đó ôm ba lô dâu tây của mình chớp chớp mắt nói với mọi người: “Ừm... Vậy để tui thử bỏ vào ba lô xem có đựng hết hay không he.”
“Ừa, thử xem.”
Sau đó, mọi người liền trơ mắt nhìn một cái máy tuốt lúa khổng lồ bị ba lô dâu tây nuốt mất tiêu.
“Cái ba lô này vậy mà có thể đựng nhiều ghê!” tiểu Ngũ Nhất ôm ba lô bảo bảo, đầy mặt nghiêm túc nhưng trong lòng chột dạ mà len lén quan sát mọi người.
Mọi người đồng loạt giả vờ kinh ngạc vỗ tay.
“Oa, ba lô dâu tây quá lợi hại!”
Bé Hamster thấy mọi người không hề phát hiện, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, còn liếc nhón Tạ Quân như tự hào lắm. “Thấy chưa, bảo bảo vẫn không có bị lộ nha!” sau đó tiếp tục nhét đồ vào ba lô dâu tây.
Tạ Quân và nhóm đàn em: “...”
Ừa, tiểu lão đại vui vẻ là được rồi.
Nhóm người khác: “...”
Ừa, chúng tui đều là diễn viên chuyên nghiệp.
*
Buổi tối trước khi ngủ, Tạ Quân phụ trách gác đêm nhớ tới chuyện kỳ lạ ban ngày, đem chuyện này nói với Viên lãi hiệu trưởng vẫn chưa ngủ.
“Lúc đó dị năng của con và Đại Sơn đều bị giam lại, chỉ có Khang Khang không bị ảnh hưởng, bị trói mà vẫn có thể phát động dị năng.”
Viên hiệu trưởng già cẩn thận suy nghĩ một lát, nhìn Khang Khang đang ngủ say cùng với mấy đứa trẻ khác, đầy mắt hiền hòa mà từ từ mở miệng nói: “Ông nghĩ đây là đặc thù của dị năng hệ tinh thần, Mạnh Quang Diệu là biến dị của dị năng hệ không gian, có thể trói buộc thân thể tất cả mọi người, nhưng lại không trói được tinh thần lực dị năng giả hệ tinh thần. Giống như một câu nói rất hay, ngươi có thể trói buộc thân thể của ta, nhưng lại không thể giam cầm tinh thần đấu tranh của ta”
Tạ Quân lập tức thông suốt, sau đó nhìn tiểu Ngũ Nhất đang say ngủ, nhỏ giọng nói: “Thật ra còn có một chuyện...”
Viên hiệu trưởng già nghe xong, cũng không nhịn được kinh ngạc, liếc nhìn tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn ngủ yên, suy tư một lát, suy đoán nói: “Có phải là sự áp chế giữa các dị năng giả? Đều là dị năng hệ không gian, nếu Ngũ Nhất nắm giữ năng lực cao cấp hơn, thì các loại biến dị của hệ khống gian khác sẽ không có tác dụng đối với nhóc ấy?”
Vì kiểm tra khả năng này, Tạ Quân rón rén đi tới, nhẹ nhàng đánh thức Võ Văn Vũ có biến dị hệ không gian, nó đơn giản mọi chuyện cho cô.
Võ Văn Vũ vừa nghe, nhất thời cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, lập tức cùng phối hợp thả ra lông phòng ngự bao phủ trên người mình, Tạ Quân quay người đi gọi Ngũ Nhất từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Tiểu thiếu niên vị quấy rầy mộng đẹp ngồi dậy, vẻ mặt không vui mà bĩu môi, hai mắt đều không mở ra nổi, giọng nói mềm mại rầm rì: “Làm gì vậy ạ, bảo bảo buồn ngủ lắm!”
Võ Văn Vũ nhanh chóng mở miệng nói trước khi tiểu thiếu niên nằm xuống lần nữa.
“Tiểu Ngũ Nhất, ở đây có kẹo nè!”
“!”
Vừa nghe có kẹo, tiểu Ngũ Nhất lập tức dụi dụi mắt, bò lên đi đến bên Võ Văn Vũ, xung quanh tối đen làm cậu không nhận ra có gì kỳ lạ, trực tiếp đi xuyên qua lồng phòng ngự của cô.
Lồng phòng ngự đối với cậu, giống như là không khí.
Tiểu Ngũ Nhất lấy được kẹo, lập tức lon ton chạy trở về đi ngủ, “Ngủ ngon nha tiểu Vũ!”
Nhìn tiểu Ngũ Nhất ngủ ngoan như một đứa trẻ, những người lúc này còn chưa ngủ đều không kiềm chế được kinh ngạc trong lòng.