Sau khi tận thế Bousel không hề lên đất liền, cũng rất lâu rồi không được ăn thức ăn được nấu nướng. Bưng bát mà Khương Thù đưa cho, nằm nhoài trên thành hộp đen ăn mì vị hải sản.
Đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc qua nhìn Nhiếp Tiêu và bé Hamster, còn hơi mất tập trung.
Nhóm Ninh Phong cũng đang ăn mì, nhìn Bousel mang khuôn mặt tuyệt mỹ đang giản dị ăn mì trong bát, nhất thời đều cảm thấy bát mì cũng cao cấp hơn hẳn.
Nhưng bọn họ vừa nghĩ như thế, lập tức thấy chàng tiên cá nào đó không cẩn thận làm cho nước canh bắn vào mắt.
“Đệt đệt đệt, mù mắt ông đây rồi.”
Nhóm Ninh Phong Khương Thù: “...”
Chậc, lãng phí cả một chiếc nhan sắc.
Nhiếp Tiêu ngược lại không chú ý bên cạnh, tập trung hết vào bé Hamster, dùng đũa xắn cho sợi mì thành đoạn ngắn rồi mới đút cho nhóc con nhà mình ăn.
Nhìn đối phương ăn đến vô cùng đáng yêu, cả gương mặt đều tỏ ra hạnh phúc, Nhiếp Tiêu cũng không kiềm được khóe môi cong lên.
Không biến thành hình thái nhân loại, đúng là rất tiết kiệm lương thực. Chỉ cần lấy trong miệng ra một ít, là có thể nuôi sống một cục nhỏ rồi.
Hổ lớn cũng cắm đầu vào trong tô ăn chuyên dụng lớn, vừa ngửi mùi cá trong không khí vừa cảm thấy có thể ăn thêm hai tô.
Bousel ở trong nước rửa đôi mắt bị cay, sau đó ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ đã quen thuộc sống cùng nhóm người Trái Đất, tự hỏi phải làm sao để tìm cơ hội phát ra chút ám hiệu.
Nhìn hai “con” này một cái, quả thật còn giữ bình tĩnh hơn hắn, diễn y như thật vậy.
Khương Thù thấy Bousel liên tục nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiêu ở bên kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, đi tới lấy đi bát không trong tay Bousel. “No không? Đừng nhìn nữa, nhìn nữa người ta cũng không nuôi thêm một con cá lớn như cậu.”
Dòng suy nghĩ của Bousel bị cắt đứt, ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa bị hắn hôn ban nãy. Lớn lên thật hợp với sở thích của hắn, không khỏi nhướng mày, chọt ngón tay bày ra vẻ mặt quyến rũ.
“Vậy cậu nuôi tôi đi.”
“Bệnh thần kinh.” Khương Thù lấy bát, xoay người rời đi, bên tai đỏ một mảnh.
Nhóm Ninh Phong Đoạn Ôn Du Tiêu Nghiên nâng bát, chậc chậc chậc mà phát ra âm thanh buôn dưa. Không nghĩ tới nha, Khương Cầu Cầu cậu cũng có ngày hôm nay!!!
*
Nhanh chóng giải quyết xong vấn đề bữa trưa, đoàn người lại tiếp tục gấp rút lên đường. Nhiếp Tiêu thay thế vị trí Tạ Quân, ngồi xuống ghế lái phía trước, thề phải giành lại thời gian bị trì hoãn.
Sau đó, tất cả mọi người được thể nghiệm loại cảm giác của tiểu đội xe chạy lên mây
Tạ Quân cuối cùng cũng thấu hiểu nguyên nhân mấy ngày qua nhóm Ninh Phong không để cho Nhiếp Tiêu lái xe, đây chính là xem xe tải thành máy bay chiến đấu mà.
Ngay cả một người cá ở trong biển sóng to gió lớn cũng không nao núng như Bousel, hôm nay là lần đầu tiên được trải nghiệm mùi vị say xe, chìm trong hộp đen, không khác gì một con cá chết.
Tạ Quân lúc này cũng không chịu nổi, tự biến mình cái búa, nhét mình vào khe cắm thẻ trong xe, tạm thời mới không bị choáng đầu hoa mắt.
Bousel ở bên cạnh nhìn cảnh Tạ Quân biến thân, lại không nhịn được trợn tròn đôi mắt. Đựu móa đựu móa!! Người của Tượng tộc hiếm thấy cũng đến Trái Đất chơi sao?
Tạ Quân cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Bousel, âm thanh từ cái búa phát ra, hơi ngại ngùng nói: “Đây là dị năng của tôi, có thể không giống với mọi người lắm ha ha ha. Nhưng mà tôi vẫn là con người lớn lên ở Trái Đất, không phải búa thành tinh gì đó đâu.”
Bousel ngổn ngang trong gió: “...” kém hiểu biết là lỗi của tui.
Bousel nhìn mọi người ở đây một lát, nhất thời không đoán được trong xe này có bao nhiêu “đồng râm“. Nhìn ai ai cũng thấy giống, aiz, xong phim rồi.
Bé Hamster đang rúc trong túi của ba ba, ở trên ghế lái trải nghiệm khoái cảm phóng xe như bay.
“Chít!!!” [Ba ba, ba ngầu muốn chết!!]
*
Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người tiếp tục lái xe đi thêm hai tiếng, chạy thêm một quảng đường sau đó mới thả biệt thự ra nghỉ ngơi.
Bousel trầm mình trong chiếc hộp đen cũng được mọi người khiêng vào biệt thự, trực tiếp đặt vào phòng khách ở lầu một.
Ninh Phong nhìn ngọc trai đầy trong hộp của Bousel, có chút ngạc nhiên mà chộp một viên lên nhìn thử, hỏi: “Ngọc trai này có thể giúp cậu vượt qua thời kỳ động dục sao?”
Nghe lời này, nhóm Nhiếp Tiêu cũng hơi hiếu kỳ, đồng thời đều nhìn sang.
Bousel cũng không giấu, trực tiếp gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừm, loại ngọc trai này có chút đặc biệt, bên trong vốn có chất ức chế, chỉ có điều nhất định phải có đầy đủ nước mới có thể phát ra. Còn phương pháp tốt nhất để vượt qua thời kỳ động dục chính là tìm người giao phối, nhưng tộc nhân ngư cả đời chỉ có thể tìm một bạn đời, cho nên không thể tùy tiện được. Chủng tộc chung thủy nhất toàn vũ trụ chính là Nhân Ngư chúng tôi.”
“...?” Cậu lừa ai đó!
Mọi người nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Bousel, một đám người kể cả Nhiếp Tiêu đều quay đầu lại liếc nhìn Khương Thù.
Bọn họ thật sự không nhìn ra tộc nhân ngư chung thủy ở chỗ nào.
Khương Thù bị tất cả mọi người dùng mắt ghim, thoáng lùi về sau một bước, khóe miệng co rút mất kiểm soát.
Đột nhiên lúc này Ninh Phong có một thắc mắc, quay đầu nhìn bé Hamster nằm trong áo Nhiếp Tiêu, ánh mắt sáng quắc vừa vuốt cằm vừa nói: “Người cá có thời kỳ động dục, vậy Hamster hamster thành tinh thì có thời kỳ động dục không nhỉ?”
Nhóm Đoạn Ôn Du nghe lời này, lập tức đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt vi diệu lia qua lia lại trên mặt Nhiếp Tiêu.
Nhiếp Tiêu: “...”
Nhiếp Tiêu cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt mơ màng vô tội của nhóc con nhà mình, nhất thời đứng ngồi không yên. Nhìn lại nhóm Đoạn Ôn Du, chỉ cảm thấy đám người này lòng dạ xấu xa, có ý định dạy hư nhóc con nhà mình.
“Đừng đoán mò, đi ngủ đi ngủ, ngày mai còn phải lên đường sớm đó.” Nhiếp Tiêu xua đuổi mọi người, sau đó lên lầu về phòng của mình trước tiên, không cho mọi người chút kẻ hở để nói chuyện.
Nhóm Đoạn Ôn Du nhìn bóng lưng vội vã nào đó, tất cả đều đồng loạt bật cười.
“Vậy chúng ta cũng đi ngủ thôi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Bousel nhìn mọi người đều về phòng, cuối cùng chỉ còn lại mình và hổ lớn nghỉ ngơi trong phòng khách, lập tức cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.
Nhưng Khương Thù vừa vào phòng chưa được vài giây lại đột nhiên quay lại, mang hổ lớn cùng đi về phòng mình, cuối cùng muốn quan tâm nhưng có chút ngại nhùng nói với Bousel.
“Cậu khỏi cảm ơn tôi, sáng mai nếu thức dậy chỉ thấy một đống xương cá lại dọa chết người ta.”
Bousel nhìn bóng lương của tên đàn ông thối Khương Thù, ở trong nước tức giận đến thổi bong bóng, có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
*
Trong phòng ngủ chính.
Bé Hamster biến về thành hình thái nhân loại, chờ Nhiếp Tiêu ra khỏi phòng tắm, lập tức nhào lên người đối phương.
Nhiếp Tiêu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tiểu thiếu niên, cười nói: “Sao vừa về phòng đã biến thành hình dáng này rồi? Không phải ban ngày còn không vui mà?”
“Bởi vì bây giờ cục cưng muốn ba ba ôm ngủ!” Tiểu Ngũ Nhất rung đùi đắc ý nói, lý do cũng tìm rất đầy đủ.
Nhiếp Tiêu bị lời nói này làm choáng váng, xoa nhẹ đầu thiếu niên, sau đó ôm cậu nhét vào chăn, bản thân cũng bò lên giường.
“Ngoan, ngủ đi.” Nhiếp Tiêu chờ Ngũ Nhất tìm vị trí thoải mái trong lồng ngực mình xong mới nhắm mắt lại.
Nhưng còn chưa được bao lâu, thiếu niên lại đột nhiên lộn xộn. Nhiếp Tiêu chỉ có thể mở mắt ra, sau đó đối diện với một đôi mắt đen bóng trong suốt.
“Sao vậy?”
“cục cưng muốn hôn hôn mới có thể ngủ.” Tiểu Ngũ Nhất ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu, thầm thì nói như đang làm nũng.
Nhiếp Tiêu mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó cưng chiều đặt lên trán cậu một nụ hôn. “Như vậy thì có thể ngủ chưa, tiểu tổ tông?”
“Không phải như thế.” Tiểu Ngũ Nhất nhướng mày lên, hơi hơi không hài lòng nói. Chủ động ngẩng đầu đến gần, lập tức hôn chụt lên môi Nhiếp Tiêu. Sau đó như thăm dò mà thè ra đầu lưỡi hồng nhạt, như bé thú non nhẹ nhàng liếʍ liếʍ.
Cảm nhận được cảm giác ướt át, đôi mắt Nhiếp Tiêu lập tức tối lại, âm thanh phát ra càng thêm trầm thấp.
“Cục cưng đang làm gì vậy?”
“cục cưng thấy cá lăng nhăng hôn nhẹ Khương Cầu Cầu như vậy, nhìn hình như rất thoải mái, nhưng mà cục cưng không biết làm.” Tiểu Ngũ Nhất có chút buồn bã tiếc nuối nhăn khuôn mặt nhỏ, mỗi lần cậu và Nhiếp Tiêu hôn nhẹ đều không có cảm giác ướt át như vậy.
Nghe lời này, Nhiếp Tiêu không nhịn được thầm mắng hai hàng kia dạy hư nhóc con nhà mình trong lòng.
“Ba ba, ba biết không? Ba dạy cục cưng được không?” Hai tay Ngũ Nhất bám vào áo ngủ của Nhiếp Tiêu, mắt nhìn chăm chú.
Nhiếp Tiêu cúi đầu xuống, đối diện đôi mắt chứa đầy khát vọng và ước ao của thiếu niên. Cổ họng không khỏi khô rát, sợi dây cung trong đầu bực một tiếng đứt đoạn.
Hôm nay, hắn đột nhiên không muốn làm người nữa.
“Được, ba ba dạy cục cưng.”
Nhiếp Tiêu bị yêu tinh dụ dỗ, mất khống chế cúi người sát lại, đôi mắt thâm thúy toàn là tình cảm nồng nàn. Lúc mở miệng phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp, giống như sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua, làm vành tai tiểu thiếu niên vừa tê vừa ngứa.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn Nhiếp Tiêu đột nhiên trở nên giống như ma vương bóng tối, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, nhắm chặt mắt lại theo bản năng, không dám nhìn thẳng vào Nhiếp Tiêu.
Xiết chặt tay, vô ý thức căng thẳng.
Nhiếp Tiêu nhìn thiếu niên như vậy, khẽ cười một tiếng, sau đó tiến quân thần tốc hôn lên môi đối phương, dạy cho cục cưng hiếu kỳ nhà mình một khóa học triền miên đầy sinh động.
Cuối cùng, Nhiếp Tiêu nhìn tiểu thiếu niên bị mình hôn đến đầu óc mơ hồ, ánh mắt mông lung, nhất thời nở nụ cười, quyết định tạm thời buông tha đối phương, cắn nhẹ lên chiếc gò má trắng nõn kia.
“Cục cưng, hít thở nào. Học xong chưa hửm?”
Tiểu Ngũ Nhất nhẹ nhàng thở hổn hển, xấu hổ gật đầu giống như con tôm nhỏ. Cánh môi bị hôn đến đỏ bừng, thế nhưng không ngờ lại rất thích xảm giác môi răng quấn quýt này.
Toàn thân phảng phất như được bao vây bởi hơi thở của Nhiếp Tiêu, thoải mái như muốn hòa tan.
“cục cưng thích hôn nhẹ như vầy.”
Tiểu Ngũ Nhất mang khuôn mặt nhỏ trơn mềm căng bóng, vừa lấy hơi xong lập tức lại bám vào áo ngủ của Nhiếp Tiêu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, miệng nhỏ đỏ tươi khép mở chủ động đòi hỏi.
“Cục cưng học xong rồi, nhưng cục cưng vẫn còn muốn!”
Nghe thấy câu này, trong phút chốc Nhiếp Tiêu cảm thấy yêu tinh nhỏ trước mắt này không phải đang đòi nụ hôn, mà là đang đòi linh hồn của hắn thì đúng hơn.
Nhiếp Tiêu bị dụ dỗ, cơ hồ không khống chế nổi nữa mà đè người ra hôn, sau mấy lần, hắn có chút không kiềm chế được, hơi thở trong lồng ngực cũng dồn dập hơn.
Cuối cùng Nhiếp Tiêu phải cố nén không dám làm tiếp tục, ngón tay nhẹ nhàng miết qua cánh môi đỏ bừng ướt át của thiếu niên, sau đó ôm đầu cậu áp vào ngực mình, giọng nói khàn khàn cất lời: “Hôm nay hôn như thế là đủ rồi, tới đây thôi, ngoan ngủ đi.”
Tiểu Ngũ Nhất chép chép miệng nhỏ, cũng cảm thấy đã thỏa mãn, nhắm mắt lại giống như một bé thú nhỏ, sung sung sướng sướng chôn đầu trong ngực Nhiếp Tiêu, ngoan ngoãn đi ngủ.
“Ba ba ngủ ngon nha.”
“... Ưm? Gì vậy nhỉ? Ba ba, trong chăn có thứ gì đâm vào cục cưng.”
“Không có gì đâu, đừng lộn xộn, ngoan.” hơi thở Nhiếp Tiêu có chút gấp gáp, bắt được hai tay Ngủ Nhất đang muốn thò xuống sờ thử, cúi đầu khẽ hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu của cậu.
“Rõ ràng có mà.”
“Cục cưng ngoan, đừng nghịch.”
Mãi mới chờ đến lúc hơi thở của thiếu niên thở bên đều đặn, cuối cùng Nhiếp Tiêu cũng được giải thoát, cẩn thận lui thân thể lại, rón rén bước xuống giường tiến vào phòng tắm.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Tiêu cả người đầy hơi nước mới quay lại ổ chăn.
Sau đó, một đêm ngon giấc.
***
Nhưng lúc nhóm Nhiếp Tiêu đang chìm vào mộng đẹp, tình hình tận thế lại tiến thêm một bước, toàn bộ sinh linh trên Trái Đất sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn khắc nghiệt hơn.
Mà kẻ cần đầu tạo ra tất cả những thứ này, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, vô cùng sung sướng mà rời khỏi vùng đất này. Trở lại phòng thí nghiệm bí mật bên ngoài bầu trời sao, tập trung nghiên cứu chế tạo một cái lao tù có thể giam cầm tất cả mọi thứ.
Sau này, Tát Tư hắn chỉ cần mang lao tù của chính mình nghiên cứu phát minh, quay lại mấy hành tinh này, xem nơi nào có sức sống mạnh nhất là có thể trong tình huống không đánh rắn động cỏ, bắt được hoàng tử nhỏ dễ như ăn cháo.
Vị trí mà hoàng tử nhỏ nắm giữ sức mạnh “Sinh Cơ” và “Không Gian” đang ở, dĩ nhiên chính là nơi có ánh sáng hy vọng chói mắt nhất trong tận thế thảm đạm này.