Tất cả mọi người bị động tĩnh bất thình lình làm giật mình, ngơ ngác nhìn con hổ lớn rượt theo nhóc quỷ hút máu tán loạn trên trời.
Nhiếp Tiêu hồi thần lại trước tiên, nhanh chân bước đến bên cạnh Ngũ Nhất, nhìn thấy nhóc con nhà mình không chút sứt mẻ nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cục cưng, chuyện gì thế này?”
Tiểu Ngũ Nhất cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nhìn hai con trên trời, trưng gương mặt vô tội lắc đầu nhìn Nhiếp Tiêu.
“cục cưng cũng không biết nữa, lúc đầu rõ ràng còn bình thường, nhưng khi Tướng Quân vừa nhìn thấy mặt Sislow lại đột nhiên nhào qua, lúc trước hình như hai người họ có biết nhau!”
Nhiếp Tiêu nghe xong, nhìn lại đứa nhóc đang chạy toán loạn trên trời, vẻ mặt nhất thời rất kì lạ, nói: “...Tướng Quân còn có thể quen biết con nít người nước ngoài?”
“Ba ba, không phải nha, là con nít quỷ hút máu!” Tiểu Ngũ Nhất lắc đầu nhìn Nhiếp Tiêu, vẻ mặt đầy nghiêm túc giải thích.
Nhóm người Nhiếp Tiêu: “......!?”
Ninh Phong nghe đoạn đối thoại chứa một lượng tin tức lớn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn về phía nhóm Ngô Khánh Phong, lắp bắp hỏi: “Ờm... Quỷ hút máu? Là loại quỷ hút máu mà tui đang nghĩ hả?”
Ngô Khánh Phong nhìn động tĩnh trên trời, lúc này cũng không kiềm chế được mà vuốt mặt, sau đó gật gật đầu trầm giọng nói: “...Tuy rằng có chỗ hơi sai, nhưng chính xác giống như cậu đang nghĩ.”
“... Trâu bò.”
Ninh Phong há miệng, cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ như vậy. Nhìn đứa nhóc trên trời và hổ lớn, nhất thời nổi lên lòng kính nể đối với sự “đa dạng chủng loài” trên Trái Đất.
Vốn cho là Hamster hamster thành tinh và người cá đã rất lợi hại, nhưng sự thật chứng minh, quả nhiên là bọn họ kém hiểu biết.
Mà giờ khắc này, thân là một thành viên trong chủng loại thần kỳ, Bousel đã không kiềm chế nổi sự kích động trong nội tâm, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai con một lớn một nhỏ đang rượt đuổi nhau trên trời.
Trên đỉnh đầu phảng phất như có cái bóng đèn đang sáng lên.
Ting, thành công phát hiện một đứa Huyết tộc!!!
*
Mà trong lúc mọi người còn bàng hoàng với sự tồn tại của ma cà rồng, cuộc truy đuổi trên bầu trời đã tiến vào thời kỳ gây cấn tột độ.
Sislow với chiếc áo choàng đen nhỏ liều mạng bay phần phật, nhưng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt hổ của Tướng Quân.
Cuối cùng bị cuốn vào sương mù do hổ lớn biến ra, giống như một bộ quần áo nho nhỏ bị ném vào máy giặt, bị tàn nhẫn xoay cuộn vò vắt một phen.
Trong nhất thời, toàn bộ bầu trời đều là âm thanh kêu cha gọi mẹ.
“Hu hu hu tui sai rồi, xin lỗi mà, ngài đừng phạt tui nữa mà, tui sẽ trả hết đồ lại cho ngài mà a a a!!!”
“Gràooooo!!! “
Sislow bị cuồng vân xoáy đến thất điên bát đảo, cả một con quỷ hút máu đều bị “chiếc máy giặt hiệu đám mây” tàn phá đến bay màu, khuôn mặt nho nhỏ đầy nước mắt, vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên, trước lời cầu xin tha thứ của nhóc Sislow, hổ lớn lại không hề hả giận, mặc dù ký ức vẫn chưa quay lại, nhưng cái cảm giác giận sôi máu lại phảng phất như vừa mới xảy ra hôm qua.
Đối với việc này, Sislow chỉ có thể từ bỏ giãy giụa, giống như một con búp bê vải rách nát bị hổ lớn tàn nhẫn đùa giỡn nhào nặn một phen, ở trong sương mù triệt để gột rửa tâm hồn.
Hoàn toàn tỉnh ngộ, sửa đổi bản thân.
Nhóc xin thề, sau này không bao giờ gây rối nữa.
QAQ
Tiểu Ngũ Nhất nhìn hai con vẫn còn đang quấn quýt giữa bầu trời, trong lòng cũng hơi lo lắng, không nhịn được phải hô lớn về phía trên: “Tướng Quân, đừng đánh nữa, nếu còn đánh là tui kêu ba ba đến thu thập hết hai đứa nha!!!”
Nhiếp Tiêu nghe nhóc con nhà mình nói, vô cùng phối hợp mà tụ lại một lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay, thổi hai đứa kia xuống đất rất đơn giản.
Hổ lớn nghe tiếng của Ngũ Nhất, cảm xúc phẫn nộ nhất thời giảm bớt, bất đắc dĩ mà bỏ qua.
Sương mù màu trắng bao nhóc quỷ hút máu đáng thương thành một bé tằm, rồi mới từ trên bầu trời đáp xuống.
Hai con vừa đáp xuống boong tàu, Mạc Diệp ở một bên lập tức chạy tới, đỡ Sislow hình con tằm ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng lau sạch bụi bặm trên mặt đối phương.
“Sislow, nhóc và Tướng Quân có phải có hiểu lầm gì không? Anh tin nhóc không phải quỷ hút máu xấu!”
Nghe Mạc Diệp nói, miệng nhỏ của Sislow lập tức trở nên chua xót, đội một quả đầu tóc mềm xù xù rối bời, nặng nề cúi đầu, viền mắt đỏ bừng nói: “Xin lỗi, tui thật sự đã làm một chuyện không tốt hu hu hu.”
“Thế nhưng bây giờ tui biết lỗi rồi hu hu hu!”
Nói xong thì khóc òa lên, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, nhìn vào vừa đáng thương yếu ớt lại bất lực, sau đó lại quay qua phía hổ lớn nói “xin lỗi” không ngừng.
Hổ lớn nhìn dáng vẻ đáng thương của Sislow, lỗ mũi hừ hừ phun ra hai luồng khí mới vẫy đuôi một cái, lập tức thu lại đoàn sương mù đang quấn trên người Sislow.
Sislow được giải thoát, lập tức nhào vào lòng Mạc Diệp khóc chít chít cầu an ủi, tự bọc mình thành một cục trong áo choàng nhỏ, dáng dấp đáng thương làm cho mọi người cũng sinh lòng trắc ẩn.
Tiểu Ngũ Nhất lúc này cũng đi tới, đưa tay ra xoa xoa đầu hổ lớn, trấn an hỏi: “Tướng Quân, nhóc ấy đã làm chuyện xấu gì vậy? Sao lại làm cho Tướng Quân giận tới vậy?”
Nghe vậy, lưng Sislow lập tức cứng đờ, co người lại thành một bé chim cút.
Tướng Quân đối với chuyện này vẫn còn rất mơ hồ, chỉ có thể lắc đầu với Ngũ Nhất. Nó cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nó nhìn thấy Sislow thì vô cùng vô cùng tức giận!
Bousel ở một bên đã thấy rõ tất cả, từ phía sau đoàn người đi ra liếc Sislow đang cuộn mình lại thành một quả bóng, trong lòng không có chút đồng tình nào.
Nếu là hắn, phỏng chừng cũng phải mạnh mẽ dạy dỗ thằng quỷ con này một trận.
“Tôi biết đại khái là chuyện gì xảy ra.”
Bousel vừa mở miệng, lập tức hấp dẫn hết sự chú ý của mọi người, hắng giọng một cái nói: “Nếu như tôi đoán không lầm, hẳn là nhóc con này lén cắn Tướng Quân một cái, thanh lọc ký ức của Tướng Quân, cho nên Tướng Quân tức giận như vậy cũng không phải chuyện lạ.”
“Huyết tộc có năng lực thiên phú ngoại trừ khả năng sóng âm đặc biệt thì còn có hai loại năng lực, nằm trong hai cái răng nanh kia, một cái có khả năng Ủng Bão Tân Sinh, cái kia có khả năng Đoạt Mệnh Truy Tung. Mà năng lực Ủng Bảo Tân Sinh này, thực tế thì là làm cho người khác quên đi tất cả quá khứ, từ đó có được cuộc sống mới.”
Sislow bị đào ra gốc gác hoàn toàn sợ choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn Bousel, gần như không kiềm được sự chấn động trong lòng.
“Anh vậy mà...”
“Là tộc nhân ngư.”
Bousel cướp lời, sau đó mỉm cười giải thích với mọi người, lời nói nghiêm trang thành thật: “Từ rất lâu trước đây, Huyết tộc và Nhân Ngư đã thiết lập quan hệ ngoại giao.”
Mọi người: “......”
Nghe lời này, một đám người không nhịn được mà khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy hôm nay tốc độ đổi mới tam quan làm người ta có chút theo không kịp.
Nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải nhìn thanh niên đẹp trai chói lóa trước mặt, nhất thời đều ngổn ngang trong gió, hóa ra đằng sau sự xuất hiện của nhóc ma cà rồng, còn có người cá trong truyền thuyết.
Hơn nữa, hai tộc lại còn... thiết lập quan hệ ngoại giao?
Nếu không phải tận thế đến, trên thế giới này còn có bao nhiêu câu truyện cổ tích lừa chết người ta.
Cuối cùng, mọi người khó khăn tiêu hóa xong cái thông tin khổng lồ này, nhìn lại mới cảm thấy nhóc quỷ con này đáng ăn đòn.
Tiểu Ngũ Nhất lúc này cũng nghe rõ, đau lòng ôm lấy hổ lớn, tựa hồ cũng sắp rơi nước mắt.
“Làm sao Tướng Quân mới có thể khôi phục ký ức vậy? Phải quên đi người quan trọng thì sẽ rất đau khổ nha!”
Nhiếp Tiêu nhìn nhóc con nhà mình đau lòng, trong lòng cũng khó chịu mà tiến lên, xoa xoa đầu bảo bối của mình an ủi. “Cục cưng ngoan, đừng khóc.”
Hổ lớn cũng cọ cọ lòng bàn tay cậu, xoa xoa trấn an.
Mạc Diệp nhìn hai chiếc răng nanh nhỏ đánh yêu của Sislow, trong mắt nhất thời cũng tràn đầy phức tạp.
Thanh lọc ký ức... Chuyện này quả thật so với chỉ hút máu trong truyền thuyết còn đáng sợ hơn.
Bị Mạc Diệp cùng mọi người nhìn chăm chú như thế, Sislow lập tức hoảng lên, vội vã mở miệng tự bào chữa cho mình, nắm chặt tay Mạc Diệp, gấp gáp đến độ sắp khóc đến nơi.
“Tui không có thật sự tiêu diệt ký ức của Tướng Quân, lúc đó chỉ muốn đùa giỡn ngài ấy một chút, để ngài ấy tạm thời có được vài tháng “tân sinh”!!! Tính tính thời gian thì cũng chỉ cần mấy ngày nữa là có thể khôi phục trí nhớ! hu hu hu tui biết lỗi rồi!”
“Sau này sẽ không bao giờ cắn người lung tung nữa!”
Đại lão hổ lúc này cũng nghe rõ ngọn nguồn, nhất thời tức đến nhe răng, nhấc móng hổ lên mài soàn soạt trên đất.
Sislow sợ đến mức tự bao mình lại thành một quả cầu, hai mắt rưng rưng.
“Hu hu xin lỗi QAQ.”
Tất cả mọi người: “...” Hóa ra khiến người khác mất trí nhớ còn có thể khống chế thời gian, trâu bò.
Tiểu Ngũ Nhất biết còn có thể cứu, lập tức nín khóc mỉm cười, ôm lấy đầu hổ của Tướng Quân xoa xoa. “Quá tốt rồi, Tướng Quân rất nhanh sẽ có thể nhớ lại, chưa quên thật sự là quá tốt rồi!!!”
Bị thiếu niên xoa xoa, hổ lớn sung sướng nheo mắt lại, ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay cậu.
Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng vui vẻ của tiểu Ngũ Nhất và hổ lớn cũng mỉm cười. Chờ lúc ký ức của Tướng Quân hoàn toàn khôi phục, thân thế của nhóc con nhà hắn cũng sẽ rõ ràng.
Sislow ở một bên nhìn hình ảnh ngọt ngào như “một nhà ba người”, sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhớ tới hình người của hổ lớn, nước mắt lập tức dâng trào, khóc đến cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.
Nhóc dám cam đoan, chờ con hổ này khôi phục ký ức, nhóc phỏng chừng sẽ bị dạy dỗ một trận tàn nhẫn luôn QAQ.
Đoạn trải nghiệm này, bảo đảm sẽ là đoạn lịch sử đen tối mà người đàn ông đó muốn xóa bằng sạch.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lập tức nhào vào lòng Mạc Diệp, bám chặt áo cậu tìm kiếm sự chở che và an ủi.
Mạc Diệp nhìn nhóc quỷ hút máu nhỏ này tựa hồ thật sự đã nhận sai, lòng cũng mềm ra, sờ sờ đầu Sislow nói: “Sau này không được dùng năng lực này lung tung nữa nha, đùa như vậy không hề vui chút nào đâu.”
“Dạ.”
Đã tỉnh ngộ từ tận đáy lòng.
***
Ban đêm.
Cả đoàn người trực tiếp nghỉ ngơi trên tàu.
Ngoài khúc nhạc dạo ngắn của hổ lớn và Sislow lúc sáng, mọi người cẩn thận chuẩn bị mọi thứ để hôm sau vượt biển, chỉ chờ mặt trời mọc là có thể giương buồm ra khơi.
Ban ngày Bousel và Sislow đã biết thân phận của nhau, nên buổi tối lập tức mượn cớ để cùng ngủ chung một phòng.
Mỹ danh là nói củng cố quan hệ hữu nghị giữa hai tộc.
Đối với việc này, ngoài Khương Thù và Mạc Diệp có chút khó chịu ra, những người khác hoàn toàn không thèm để ý loại chuyện vặt vãnh này.
Trăng sáng treo giữa trời, trong căn phòng tối đen trên tàu. Sislow và Bousel ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đang giao tiếp thông qua sóng âm mà người thường không nghe thấy được.
Quan hệ giữa tộc Nhân Ngư và Huyết tộc tốt nhất trong toàn tinh tế, bởi vì hai tộc chủ yếu đều dùng âm thanh làm vũ khí.
Bousel nhìn đứa nhóc trước mắt, không kiềm chế được tò mò hỏi: “Bây giờ nhóc vẫn chưa trưởng thành đúng không, tại sao lại chạy tới Trái Đất một mình? Không có người lớn đi cùng sao?”
“Còn nữa, giữa nhóc và Tướng Quân là có chuyện gì? Tướng Quân chính là người của Nemo Vương tộc đúng không?”
Sislow nhìn người cá trưởng thành trước mặt, cũng biết không che giấu nổi nên chột dạ khai ra tất cả, ngón tay nho nhỏ quắn quéo vào nhau.
“Thật ra thì... Tui cãi nhau với cha mẹ nên lén trốn trong phi thuyền của hai anh trai người Tượng tộc chạy ra ngoài.”
Bousel nghẹn lời không biết nói gì. “Cho nên nhóc đây là... Bỏ nhà đi bụi? Con nít con nôi mà lá gan lớn gớm, người nhà của nhóc chắc là sắp điên lên rồi?!”
Sislow lúc này cũng đã hơi áy náy xấu hổ, ngại ngùng kéo áo choàng che mặt nhỏ của mình lại, đáng thương nói: “Hiện tại tui muốn tìm hai anh Phong Đao để họ đưa tui về nhà, lúc trước tui có lén cắn bọn họ một cái, đặt dấu ấn của Đoạt Mệnh Truy Tung lên đó, bây giờ thì cảm ứng được bọn họ đều đang ở Hải Thành.”
“Về phần Tướng Quân, ngài ấy đúng là Nemo Vương tộc, nhưng mà tên gì thì tui không rõ lắm. Lúc tui đang chơi trên Trái Đất thì gặp ngài ấy, lúc đó ngài ấy gặp tui thì thấy là vị thành niên lại còn không có người lớn bên cạnh nên muốn đưa tui về nhà, lúc đó đương nhiên tui không vui, sau đó... Sau đó nhân lúc ngài ấy không chú ý cắn ngài ấy một cái.”
Bousel: “...”
Bousel không nhịn được mà đỡ trán, nhóc Huyết tộc trước mặt này đúng là một thằng quỷ con, hắn hiện tại đúng là đau lòng thay Tướng Quân.
Thời đại này làm người tốt cũng quá khó khăn.
Trò chuyện đến đây, Bousel cũng coi như có được tin tốt. Người Tượng tộc hiếm thấy cũng ở đây, vậy cùng nhau về nhà đã không còn là vấn đề khó khăn.
Bousel hoàn toàn an tâm, vén chăn lên rồi nằm xuống, cũng trùm chăn bao Sislow lại. “Được rồi, ngủ đi nhóc con!”
“Tui mới không phải nhóc con, ngày mai tui không muốn ngủ với anh đâu, hứ!”
“Tôi còn chưa muốn ngủ với nhóc đâu, trên người còn đầy mùi sữa kìa.”
“Anh luôn hỏi tui, anh còn chưa nói tại sao anh cũng tới Trái Đất kìa? Tui nhớ hình như gần đây là mùa giao phối của Nhân Ngư các anh mà.”