Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 57: Ngũ Nhất cùng Ma Yên Tướng Quân



Trường tiểu học Hướng Dương, nơi vốn dĩ mỗi ngày đều có thể thấy trẻ em tung tăng, là một trường tiểu học công lập sôi động của thành phố, giờ đã thành nơi người sống sót miễn cưỡng có thể trú tạm ở tận thế. Khi tận thế xuất hiện, trường tiểu học này vẫn đang trong tình trạng đóng cửa, tường vây xung quanh cản trở phần lớn tang thi, bởi vậy thiết bị bên trong trường học tương đối nguyên vẹn.

Âm thanh ầm ầm của động cơ xe tải lăn bánh trên con đường hẹp trước tiểu học Hướng Dương, hấp dẫn zombiegần đó đến đây vây kín, nhưng rất nhanh đã bị nhóm Nhiếp Tiêu dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ.

Vệ Hàn Minh, Bạch Việt và những người khác chợt nghe thấy tiếng xe tải chạy từ xa, đã sớm tụ tập ở trước cổng sắt được gia cố nghiêm ngặt, sau đó xuyên qua khe cửa sắt, nhìn thấy mấy chiếc xe bán tải quân đội màu xanh đậu trước cổng trường.

Trong lúc nhất thời, mọi người kích động hẳn lên, ríu rít thảo luận.

“Hình như là xe của quân đội? Đây chẳng lẽ là nhóm quân nhân đóng quân ở Hải Thành!!!?”

“Trước tiên đừng nghĩ nhiều vậy!! Nhanh mở cửa!!”

“A a a chúng ta được cứu rồi phải không!!?”

...

Hai người nhảy xuống từ trên xe trước tiên là Phong Đao và Phong Thương, mọi người trong trường học đều nhìn thấy gương mặt quen thuộc lại kích động không thôi, Phong Đao yêu cầu mọi người đừng chặn trước cổng trường: “Nhanh giải tán, để xe vào rồi nói sau!!!”

Mở được đường, mấy chiếc xe của nhóm Nhiếp Tiêu lần lượt lái vào trường học, cổng lớn của trường lại lần nữa khóa lại.

Bọn Nhiếp Tiêu cũng theo sau, hai bước nhảy xuống từ trên xe, thanh âm nói chuyện không dứt bên tai, tuy có vẻ có chút náo nhiệt ồn ào, nhưng cũng không làm người ta thấy phiền cán chút nào.

Bác sĩ Vệ Hàn Minh nhìn thấy bọn Nhiếp Tiêu cầm đầu phong thái đẳng cấp, lập tức từ sau đám người tiến lên chào hỏi, nhưng lời còn chưa nói ra, bóng người như gió lao ra ngoài, đi kèm với tiếng la kích động.

“Anh!!!!——”

Bạch Mân còn chưa chuẩn bị tâm lý, đã bị Bạch Việt chạy tới gắt gao ôm lấy, trên cổ cảm nhận được ấm áp đối phương mang đến, cơ thể rung nhè nhẹ, làm Bạch Mân thực sự cảm nhận được phấn khích và quan tâm đến từ em trai, trong lòng không khỏi sinh ra xúc động.

Bạch Mân hơi cụp mắt xuống, vươn bàn tay, không tiếng động nhéo nhéo cổ Bạch Việt, hốc mắt dường như không chịu khống chế của mình hơi đỏ lên, giọng khàn khàn gọi tên em trai.

Thiếu niên tài năng đã không thấp hơn mình bao nhiêu, đầu vùi cả vào người anh trai. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu ở trước mặt nhóm Vệ Hàn Minh lộ ra tự thái yếu ớt như bây giờ, làm bọn họ cảm thấy hơi kinh ngạc. Cho tới nay, Bạch Việt mang lại cho họ ấn tượng về mặt trời sáng sủa đáng tin, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn tích cực cổ vũ những người xung quanh.

Trí tuệ và năng lực xuất chúng, chín chắn không hề thua người trưởng thành, sớm làm cho họ quên đối phương vẫn còn là thiếu niên mười sáu tuổi mười bảy tuổi.

Bạch Việt ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng nhìn Bạch Mân, như đang xác nhận lại xem anh trai mình còn sống thật không, Bạch Mân bị sự chân thành, nhớ nhung trong mắt cậu bao vây, cảm xúc luôn giấu kín của hắn nhất thời khẩn trương không kìm được.

“Anh, em còn nghĩ sẽ không được gặp lại anh.” Bạch Việt nhiều lần xác nhận không phải ảo giác, nước mắt rơi xuống, thanh âm vừa khô khốc lại vui mừng nói:“Tốt quá rồi!!”

Bạch Mân xoa tóc có chút dài của em mình, nhẹ giọng nói: “Anh không sao.”

Bọn Nhiếp Tiêu lúc này cũng được nhìn thấy khuôn mặt Bạch Việt không hổ là anh em cùng một mẹ. Mặt mày hai người nhìn qua đặc biệt giống nhau, nhưng đường nét của Bạch Việt anh tuấn hơn chút, nghiêng về anh tuấn trẻ trung, mà Bạch Mân càng thêm ôn nhu, khí chất vừa yếu ớt lại dịu dàng.

Nhìn thấy hình ảnh anh em ôm nhau đoàn viên ấm áp như vậy, mọi người xung quanh không đành lòng quấy rầy, trong thời mạt thế như này, hiếm thấy gặp lại không thay lòng, mọi người xúc động không nhịn được nước mắt rơi lã chã.

Lúc này thân phận bọn Nhiếp Tiêu cũng rõ ràng, trong lòng Vệ Hàn Minh, Mạnh Trung Đức, nhóm nhà khoa học cùng với nhóm người sống sót trong trường học một trận kích động khó có thể nói.

Đoàn người được mời vào một gian phòng học lớn ở dãy dạy học, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi, chậm rãi trao đổi tin tức cho nhau.

Cảm xúc của Bạch Việt đã ổn định, kéo tay Bạch Mân, cùng nhau theo vào phòng họp, thông qua Bạch Mân biết được tình hình người trong nhà đã chết, trong lòng buồn bã không thôi, hiện tại chỉ còn duy nhất anh trai ruột,càng thêm chú trọng thân cận nhiều hơn. Điều này làm La Vân Hải đang thích thầm Bạch Mân dường như mất đi chỗ đứng.

Trong phòng hội nghị, Nhiếp Tiêu kể lại rõ ràng tình huống ở đất liền và mục đích đến, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi nhóm Vệ Hàn Minh khi nào chuẩn bị xuất phát về đó. Hoàn cảnh nghiên cứu ở Hải Thành kém xa bên đất liền, ngay cả một cái căn cứ hợp tiêu chuẩn cũng không có, thì làm sao xây dựng một căn cứ an toàn.



Bọn họ mang theo nhiệm vụ mà tới, hiện giờ tìm được mục tiêu nhiệm vụ thì tất nhiên phải nhanh chóng trở về báo cáo.

“Tiến sĩ Vệ, giáo sư Mạnh, chúng ta muốn nhanh chóng đưa mọi người về! Hiện tại thiết bị nghiên cứu khoa học tất cả đều ở căn cứ Thủ Đô, Hạ thủ trưởng đã bắt đầu chuẩn bị cho các vị về nghiên cứu.” Ngô Khánh Phong chân thành nói.

Nhóm nhà khoa học Vệ Hàn Minh và Mạnh Trung Đức thật ra lúc nào cũng có thể xuất phát, chỉ là nghĩ đến tình huống của Hải Thành hiện tại, bọn họ có chút ngập ngừng do dự. Nhìn thấy người dân Hải Thành cúi đầu xuống, trong lòng liền khó chịu, trên đường bọn họ trở về tất nhiên không có khả năng đem theo nhiều người như vậy, chắc chắn họ phải ở lại trên hòn đảo cô độc này.

Đường Hữu Thiện đã biết rằng sự chia ly sẽ xảy ra, điều này không thể tránh khỏi ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, trong lòng cũng có chút chán nản, nhưng sớm chuẩn bị tâm lý, trái lại còn trấn an nói: “Thế giới này luôn có bữa tiệc tàn, Tiến sĩ Vệ các ông là những người phải làm việc lớn, không cần lo cho chúng tôi, Hải Thành là địa phương lớn như vậy, zombievân vân mây mây rồi sẽ đến, giết một chút thì ít đi một chút.

“Đúng! Các vị nếu có thể sớm một chút nghiên cứu ra dược vật, giải quyết vấn đề của tận thế thì so với cái gì cũng tốt hơn rất nhiều. Những tiểu đệ xung quanh Phong Đao cùng Phong Thương đều dồn dập gật đầu đồng ý.

Vệ Hàn Minh nhìn mọi người trong mắt đều tràn ngập kì vọng, nhất thời cũng có chút nghẹn ngào, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tiêu và Ngỗ Khánh Phong kiên định nói: “Anh Nhiếp, Ngô thiếu tướng, xin hãy để chúng tôi ở lại Hải Thành một tuần, chúng tôi muốn giúp Hải Thành tốt hơn, làm những việc có thể làm trước khi rời đi”

Thấy những người sống sót ở Hải Thành nhìn tiến sĩ Vệ Hàn Minh và những người khác bằng ánh mắt tha thiết như vậy, trong lòng Nhiếp Tiêu cùng Ngộ Khánh Phong không khỏi xúc động, không ngang ngược từ chối.

Nhiếp Tiêu gật đầu nói: “Không có việc gì, xuất phát sớm hay muộn một tuần thực ra cũng không kém nhau là mấy, chúng ta vừa hay có thể nghỉ ngơi mấy ngày, nếu cần giúp đỡ có thể nói với chúng tôi, không cần khách khí việc gì.”

“Đúng, muốn làm thì cứ mạnh dạn làm. Các vị góp trí, chúng ta góp sức.” Ngô Khánh Phong vỗ ngực nói.

Đường Hữu Thiện và những người sống sót ở Hải Thành khác ngơ ngác nghe quyết định hoãn chuyến trở về, khi định thần lại, họ phấn khích đến mức tất cả đều chạy về phía Nhiếp Tiêu, Ngô Khánh Phong và Vệ Hàn Minh cảm kích không thôi.

Quyết định như vậy có lẽ là cách tốt nhất để đôi bên vẹn toàn, mặc dù chuyến đi sẽ bị trì hoãn lại một tuần, nhưng trong thời gian này có thể giúp rất nhiều người sống sót ở Hải Thành.

Tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhiếp Tiêu, không tham gia vào cuộc thảo luận của người lớn, lấy điện thoại di động từ trong ba lô dâu tây ra xem giờ, bụng kêu lên ọt.. ọt... ọt.

“Ba ba, đã một giờ trưa rồi!” Tiểu Ngũ Nhất mở miệng nhắc nhở, kéo những người lớn đang sôi nổi thảo luận trở về hiện thực.

Mọi người đồng loạt sững sờ, không nhắc cũng không chú ý đến cái bụng đang đánh trống của mình. Nhiếp Tiêu cười xoa xoa đầu thiếu niên, đề tài trước đó tạm thời kết thúc, mọi người rời đi tìm đồ ăn lót dạ.

Thực ra đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn trong căn tin từ lâu, nhưng hôm nay mọi người thảo luận sôi nổi đến quên mất việc đi ăn. Trường tiểu học Tương Dương diện tích tuy rằng không lớn lắm, diện tích nhỏ bé nhung đầy đủ thiết bị, các loại cơ sở vật chất ở đây đều có đủ. Vệ Hàn Minh bọn họ đã lo liệu mọi thứ một cách có trật tự sau khi đóng quân ở đây, trên thực tế, mỗi người đều có vị trí và công việc riêng của mình, thành trì tuy nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của một căn cứ.

Sau khi ăn xong, Tiểu Ngũ Nhất liền ngóng về phía Nhiếp Tiêu đưa ra thỉnh cầu không muốn cùng anh đi vào phòng họp: “Ba ba, con muốn xem tướng quân đã tỉnh chưa, ba ba đi họp một mình đi nha!!” Cậu thật sự không thể chờ trong phòng họp được nữa, mọi người trong đó toàn thảo luận những chuyện lớn không phải thứ mà một chú chuột nhỏ như bé có thể hiểu được.

Nghe vậy, Nhiếp Tiêu có chút buồn cười, xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu thiếu niên, trực tiếp cho đi: “Đi đi, nếu Tướng Quân tỉnh lại lập tức tới chỗ ba ba, đừng nghịch ngợm, đừng náo loạn những người khác, đừng chạy ra khỏi trường, nhớ chưa?”

“Dạ!” Ngũ Nhất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vui vẻ chạy đi, Mạc Diệp và Sislow thấy thế cũng đuổi theo, Bousel và những người khác, bọn họ còn có những việc khác, chơi đùa chỉ thuộc về đám nhỏ Tiểu Ngũ Nhất mà thôi.

1

Ngay từ khi đến trường tiểu học Tương Dương, đại lão hổ đã được sắp xếp nghỉ ngơi trong một lớp học yên tĩnh, những người khác mặc dù tò mò nhưng cũng không dám liều lĩnh lại gần.

Đám Tiểu Ngũ Nhất bước vào lớp, thấy Đại lão hổ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, không khỏi cảm thấy lo lắng, Ngũ Nhất quay sang nhìn Sislow nói: “Không phải em nói Tướng Quân có thể dậy muộn nhất trước buổi trưa sao? Hiện tại đã hơn hai giờ trưa rồi.”

“Ta cũng không biết, để ta xem một chút.” Sislow nhất thời có chút cuống lên, lo lắng tiến lên một bước, đưa tay đặt lên trán đại lão hổ.

Nhưng mà, trước khi Sislow kịp cẩn thận cảm thụ được chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt đang say ngủ kia đột nhiên mở ra, con ngươi hổ phách nhàn nhạt khiến Sislow toàn thân kinh hãi.

Sislow bắt gặp ánh mắt này, quay người chạy ra ngoài, nước mắt tràn ra vì sợ hãi.

“A a a a a, Tướng quân tỉnh rồi! —— “

Lúc này Ma Yên đã khôi phục hết thảy ký ức, vừa mở mắt liền nhìn thấy thủ phạm khiến hắn ngứa răng, nhất thời bị lửa giận làm cho choáng váng, gần như vô thức lao ra ngoài.

Giống như mũi tên rời dây, từ trong miệng phát ra một tiếng rống giận đinh tai nhức óc.

Tiểu Ngũ Nhất và Mạc Diệp còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì phát hiện chỗ trước mặt trống không, hai luồng gió một đen một vàng thổi qua làm bọn họ quay vòng vòng, hai đứa nhỏ bối rối, trì độn mà nghĩ:...Tại sao lại muốn đánh nhau?



Đám người Nhiếp Tiêu còn chưa ngồi nóng mông trên ghế thì nghe thấy tiếng hổ gầm bên ngoài, lập tức đi ra khỏi phòng họp lớn.

Nhìn thấy Phong Đao và Phong Thương, Sislow như viên đại bác nhỏ lao nhanh về phía hai người tìm kiếm che trở:“ A a a a a~~Đao ca, Thương ca, các anh cứu em với, em không muốn bị lão hổ này ăn đâu a!!!”

Đối mặt với con hổ khổng lồ đáng sợ, hai anh em Phong Đao cùng Phong Thương sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức bảo vệ Sislow ở phía sau, rút vũ khí ra chiến đấu với Đại lão hổ, ngươi tới ta tiếp chẳng mấy chốc đã đánh nhau được mấy hiệp.

Phong Đao không nhịn được nhíu mày hô to: “Làm gì phải bắt nạt một đứa nhỏ!!!”

Tướng quân Ma Yên tức giận đến ngứa răng, nhưng Sislow lúc này đang được Đao Thương bao bọc bảo vệ chặt chẽ, chỉ có thể buông tha, phẫn uất thở ra hai hơi từ mũi.

Phong Đao, Phong Thương thấy lão hổ bỏ qua, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ quay đầu chất vấn nhìn Sislow, rõ ràng đã gây chuyện, lại phảng phất nói:“ Tý lại xử lý ngươi sau!“.

Sislow nhất thời khóc thút thít, khổ quá đi mà.

Đại hổ quay đầu lại, lập tức vội vàng tìm kiếm trong đám người, cơ hồ liếc mắt nhìn thấy Tiểu Ngũ Nhất, bóng dáng quen thuộc khiến ánh mắt hắn nóng lên, vội vàng mà xông tới.

Tiểu Ngũ Nhất còn chưa kịp phản ứng đã bị lão hổ dũng mãnh ôm vào trong ngực, ngồi bệt xuống đất, bị đối phương xoa đầu đến cười khúc khích, nói: “Tướng quân, người làm sao vậy?!!!”

Đôi mắt hổ phách vàng nhạt của tướng quân Ma Yên tràn đầy kích động cùng tưởng niệm, Lão hổ cẩn thận miêu tả bộ dáng của Ngũ Nhất, giống như một người cha già đã nhiều năm không gặp con trai mình, kiểm tra từ trên xuống dưới không sót chỗ nào trên người tiểu điện hạ

Nhiếp Tiêu lúc này đi tới, nhìn thấy nhãi con của mình bị một con hổ lớn cà cà, trong lòng bực bội đến khó hiểu, vươn tay kéo Tiểu Ngũ Nhất từ dưới đất lên, quay đầu liếc mắt nhìn đại lão hổ.

“Tướng quân, ngươi đã nhớ cái gì?”

Ma Yên tướng quân bị Nhiếp Tiêu ở trên cao nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy khó chịu và phức tạp. Nam nhân trước mắt mặc dù là ân nhân đã chăm sóc tiểu điện hạ mất trí nhớ mấy năm, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nam nhân này bắt cóc tiểu điện hạ trong ký ức gần đây, Ông liền có chút nghiến răng.

Nhìn Nhiếp Tiêu, càng nhìn càng không vừa mắt.

Ma Yên đột nhiên tức giận quay đầu lại, không để ý đến câu hỏi Nhiếp Tiêu, vẫy đuôi một rồi chạy thẳng về phòng học.

Nhiếp Tiêu vòng tay ôm lấy nhóc con của mình, cảm nhận địch ý không biết từ đâu mà có, trong lòng cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể cúi đầu trước, vươn tay vỗ vỗ quần bị dính bụi do lúc nãy bé con mới ngồi trên mặt đất.

Những người khác cũng có chút bối rối mà nhìn đại lão hổ kì quái lại đột nhiên bước vào lớp.

Tiểu Ngũ Nhất không ý thức được thái độ không vui của Đại Hổ đối với Nhiếp Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng, nhìn Nhiếp Tiêu nói: “Ba ba, vừa rồi tướng quân nhất định đã nhớ lại con!!!”

Lời vừa dứt, một ông chú ngoài ba mươi đẹp trai phóng khoáng từ trong phòng học mà Đại Hổ lúc nãy đi vào mà bước ra, trên người mặc một bộ quần áo không vừa vặn, có chút gò bó.

Đối phương dung mạo tuấn tú, thân hình cao lớn thẳng tắp, khí chất bá đạo, ngông cuồng. Đôi mắt vàng nhạt, mái tóc đen ngắn, hai vệt vàng trên thái dương giống như được nhuộm lên.

Mọi người ngẩn ngơ nhìn ông chú đẹp trai này, đồng thời có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

“Ngươi... Ngươi là ai?” Có người lắp bắp hỏi.

“Ma Yên.”

Ma Yên lời ít mà ý nhiều, lạnh lùng trả lời, làm cho tất cả mọi người hoa mắt: “Biệt danh, tướng quân.”

“Đệt mợ?!!!!!—.—”