Mọi người đều quên mất, năm xưa Thẩm Đại cô nương gả vào Ninh Viễn Hầu phủ, Ninh Viễn Hầu thế tử lại thích ngủ với nữ tử lầu xanh, lúc đó Thẩm Vô Cữu mới mười hai tuổi đã cầm roi xông vào lầu xanh kéo thế tử ra, đánh đập ngay giữa phố, còn uy hiếp ai dám làm hư thế tử sẽ tìm người đó gây phiền phức, từ đó trở thành một bá chủ ở kinh thành.
Thế tử Ninh Viễn Hầu phủ thực sự đã ngoan ngoãn nhiều năm, cho đến khi Thẩm gia xảy ra chuyện.
Thẩm Đại cô nương hiển nhiên cũng nhớ ra chuyện này, nhưng khác với mọi người đều hâm mộ nàng ta có đệ đệ bảo vệ, nàng ta lại có chút oán trách Thẩm Vô Cữu, bởi vì Thẩm Vô Cữu mà phu quân càng không coi trọng nàng ta.
"Cần giúp không?"
Sở Du Ninh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Văn công tử, hỏi Trình Hựu.
Trình Hựu: …Ánh mắt nóng lòng muốn thử của công chúa là có ý gì?
"Loại việc thô bỉ này không dám làm phiền công chúa, huống hồ tên tiểu nhân này sẽ làm bẩn tay người.
"
"Ta không chê bẩn.
"
Cuối cùng cũng có người để nàng thử xem sức lực của mình đã hồi phục đến mức nào, nàng đương nhiên không thể bỏ qua.
Sở Du Ninh không đợi Trình Hựu từ chối nữa, lập tức kéo Văn công tử lại, nhấc lên rồi quăng đi, theo đường parabol ném ra khỏi cửa.
Mọi người cứ thế trợn tròn mắt nhìn Văn công tử nhẹ như lông hồng trong tay Du Ninh công chúa, bị ném ra ngoài.
Theo một tiếng kêu thảm thiết, Văn công tử đập vào bức bình phong bên ngoài, ngã thành hình chữ đại (大), trượt xuống đất.
Trong lòng mọi người nhất loạt chấn động.
"Nhi tử của ta!" Văn phu nhân thét lên một tiếng thảm thiết, được nha hoàn dìu đi xem Văn công tử.
Sở Du Ninh nhìn bàn tay trắng nõn đến phát sáng của mình, cảm thấy không hài lòng.
Mới hồi phục được một nửa so với mạt thế, phải biết rằng lúc đỉnh cao, nàng có thể nhấc bổng một chiếc xe đập chết một bầy tang thi.
Nhưng mà, đây hẳn là giới hạn mà cơ thể này có thể chịu đựng được.
Thẩm Đại cô nương trong lòng run lên, sớm biết Du Ninh công chúa hung dữ như vậy, lúc nãy nàng ta cũng không dám nói như thế.
Sở Du Ninh quay người lại liền thấy mọi người há hốc mồm nhìn mình, nàng cười gượng: "Không cẩn thận dùng hơi nhiều sức, may mà không sập tường.
"
Đây là vấn đề tường có sập hay không sao?!
"Công chúa, sức lực của người từ khi nào lại lớn như vậy?" Trương ma ma hỏi.
Thẩm Vô Cữu cũng chăm chú nhìn Sở Du Ninh, chờ một câu trả lời.
Nếu kiếp trước công chúa có sức lực này, tại sao lại không dùng.
"Á? Cái này sao, là tổ tiên hiển linh, đúng vậy! Chính là tổ tiên hiển linh!"
Phúc Vương của Việt Quốc có thể được tiên nhân báo mộng, nàng còn không thể có tổ tiên hiển linh sao?
Sở Du Ninh nghiêm mặt, cố gắng khiến người khác tin phục.
Thẩm Vô Cữu đã đoán sau lưng nàng có một vị sư phụ thần bí, không ngờ lại là câu trả lời như vậy, hắn có chút không phản ứng kịp.
Trương ma ma há hốc mồm, mắt nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, nhìn đến nỗi Sở Du Ninh thấy trong lòng phát hoảng, mới cười nói: "Chắc chắn là hoàng hậu nương nương trên trời có linh thiêng, không nỡ bỏ Tứ hoàng tử, mới để công chúa có được kỳ ngộ này.
"
"Đúng vậy, là tổ tiên mà mẫu hậu tìm.
" Sở Du Ninh thuận theo lời Trương ma ma.
Thẩm Vô Cữu:! Ngươi đoán xem ta có tin không?
Sở Du Ninh tỏ vẻ, dù sao thì cũng là như vậy, không tin thì ngươi đi tìm tổ tiên.