Mạt Thế Đến Không Đáng Sợ. Đáng Sợ Hơn Là Ngươi Gặp Phải Bạch Liên Hoa!

Chương 19: Hắn cũng không biết.



"Quả nhiên tai họa di ngàn năm!"


"Em nói gì hả nắm lùn."


"Không gì."


"Coi như nhóc thức thời."


"Sao vừa lòng với quà của em?" Cố Quân cong môi hỏi.


"Rất tốt. Mà sao em lại biết nhóc này mà mang về?"


"Bí mật. "


"Thấy ghét!"


"..."


Cố Nguyệt sau một hồi lăn lộn bán manh với em trai cũng không chiếm được đáp án thì bực bội lúc này còn thấy Lâm Thiên càng bực bội xả cho hắn một tăng.


"Nhóc con đứng xê ra ngoài. Đừng có đứng gần bảo bối của tôi như vậy. "


"Em chào chị." ^_^||


"Hừ sao lại lễ phép quá vậy? Không phải lúc đánh đập chửi bới bảo bối tôi rất oai sao?"😬😬😬😬


"Ách. Lúc trước là em ngu ngốc xin chị thứ lỗi cho em." ^_^||


Cố Quân lặng lẽ kéo áo chị mình sao đó nhìn Lâm Thiên nói


"Cậu về Lâm gia đi."


"Cậu, ghét tôi sao?" 😞😞😞


"Gia đình cậu lo lắng. "


"..."😞😞😞


Cố Quân nhìn người trước mắt bất dắc dĩ nói.


"Mai gặp. "


"A! Mai, mai gặp!" *^O^*


Đây gọi là thần kỹ sao? Một giây sống lại? Cố Nguyệt nghĩ.


Lâm Thiên quay về Lâm gia trong lòng thầm buồn bực. Chuyện tình yêu của hắn và Cố Quân (ảo tưởng sức mạnh quá rồi người ta có thích ông đâu!) hình như sẽ vô cùng trắc trở khi gặp bà mẹ chồng khó ở (bà mẹ chồng khó ở Cố Nguyệt: DM chị đây vô cùng dễ thương!) và vô số tiểu tam (Ngọc Vân: sao tôi nằm mà cũng trúng đạn?).


Tất cả cũng tại tên khốn Hạ Hi lừa hắn, hắn mới đối sử tệ với Cố Quân! Nhất định ra xa cho thằng này một trận!


Vâng thưa các bạn Lâm đại thiếu gia nhà chúng ta là vậy đó không bao giờ cảm thấy lỗi tại bản thân. Con người của hắn vô cùng trung nhị, nhận định cái gì thì cứ theo đó là đúng. Theo như Cố tiên sinh nói thì lịch sự gọi là lỗ mãng còn chính xác gọi là đầu heo.😁😁😁


Lâm ba ba nhìn thấy thằng con yêu dấu của mình thì vô cùng vui mừng phát lại định ôm ấp một phen thì bị ánh mắt ghét bỏ của nó làm tim ông muốn vỡ ra luôn.


"Hu con tôi nó không thương tui nữa bà ơi!"


Lâm mami đang gọt vỏ táo cho Lâm baba lặp tức nói


"Cho ông chừa!"


"Này bà là sao vậy? Không an ủi còn nói móc tui."


"Ông có gì tốt để tui nói sao? "


....


Nhìn ba mẹ lại liếc mắt đưa tình (Lâm baba + Lâm mami: liếc mắt đưa tình hồi nào hả?) Lâm Thiên càng tức tối chạy vào phòng ba má chuẩn bị cho hắn đóng cửa cái rầm.


"Con nó làm sao vậy ông?"


"Chắc thời kỳ phản nghịch bắc đầu rồi. "


"Tôi thấy nó giống ghen tị hai vợ chồng mình."


"Ừm hèn gì lúc mới vào cái mặt ủy uất mười phần."


"Thấy nó cũng tội mà thôi kệ mình tiếp tục thôi em yêu!"


Lâm Thiên: hắn nghe hết đó nha!😤😤😤


Qua nửa năm ở chung với Cố Quân hắn cũng không rõ ràng là bản thân cảm kích anh hay là thích anh nữa rồi. Hắn biết hắn như vậy là rất đáng ghét, lúc đầu không phân biệt được mình thích hay cảm kích Hạ Hi bây giờ không phân biệt được tình cảm của bản thân với Cố Quân.


Khi Hạ Hi gạt mình hắn chỉ khó chịu mà không đao lòng hay núi tiết hắn biết hắn không yêu cậu ta, nhưng Cố Quân thì hắn quả thật không biết vì Cố Quân chưa từng gạt hắn. Khi ở cạnh Hạ Hi hắn hi vọng có thể thỏa mãn những yêu cầu của cậu ta, ngược lại ở cạnh Cố Quân hắn luôn muốn Cố Quân chỉ quan tâm hắn chỉ chấp nhận sự giúp đỡ từ hắn. Đây chỉ là chiếm hữu dục quá nặng của bản thân quấy rối hay là tình yêu? Hắn cũng không biết nữa! Hắn chưa từng yêu ai làm sao có thể nói bản thân là yêu Cố Quân? Hắn không muốn bản thân mình phạm sai lầm như trước đây không nhận rõ bản thân yêu ai rồi vô tình làm tổn thương người mình thích hoặc người thích mình. Vậy nên hắn vẫn cứ ở bên cạnh Cố Quân nhưng hắn chưa bao giờ nói thích anh. Vì hắn sợ! Sợ bản thân một ngày mình không thích anh mà lại thích ai khác. Như vậy thì sẽ làm Cố Quân tổn thương nhiều lắm, trước đây hắn tổn thương anh nhiều rồi bây giờ những giầy vò này nên để hắn một mình chịu đựng là được.


Mong anh hạnh phúc là tốt rồi.


Hắn, ....thì sao cũng được!
_____________________________


Chương sau bắc đầu đi sâu vào mạt thế.


0^◇^0