Mạt Thế Đến Không Đáng Sợ. Đáng Sợ Hơn Là Ngươi Gặp Phải Bạch Liên Hoa!

Chương 21: Tổ đội làm nhiệm vụ.



Cố Quân nhìn Lâm Thiên đứng trước đợi mình nghi hoặc nói


"Tại sao cậu ta cũng ở đây?"


"Là mình rủ Hồng Tuyền đi chung cậu không giận chứ?"


"Không có gì. Dù sao cũng phối hợp lâu rồi."


Cố Quân gọi Lâm Thiên một tiếng để hắn đi theo rồi lại nói


"Mọi người nghĩ chọn nhiệm vụ gì?"


Hồng Tuyền vừa nói vừa chỉ vào bản nhiệm vụ nói


"Tôi nghĩ chúng ta nên chọn nhiệm vụ 17. "


"Thu thập kho thóc?" Tô Kỳ nhìn vào nhiệm vụ hỏi.


"Đúng vậy. Kho thóc này vị trí tương đối cách căn cứ không xa đường đi lại ít bị chặn nên rất dễ mang hàng ra. Với lại đãi ngộ của nhiệm vụ này tương đối tốt nhiệm vụ cũng không quá khó khăn."


Hà Văn trầm ngâm một lúc rồi nói


"Nhiệm vụ này tung ra 3 tháng vẫn không có ngươi nhận nhất định có lý do, chúng ta hẳn nên cẩn thận suy nghĩ. "


"Hà Văn nói có đạo lý thiếu gia nhiệm vụ này chúng ta không nên nhận"


"Để ta suy nghĩ trong chốc lát. "


[Hệ thống ngươi nghĩ sao về chuyện này?]


[Ký chủ trong nguyên văn có nhắc đến đoạn này. Hạ Hi ở giai đoạn này thu phục được thôn thiên đằng nên hậu kỳ trở nên vô cùng lợi hại. Ngược Ngọc Vân thảm thảm nha!]


[A, ta cảm thấy thật xảo lâu rồi không gặp Hạ Hi có chút nhớ hắn ha hả.]


[Ký chủ hảo xấu xa!!! Nhưng mà làm sao bây giờ người ta rất thích nha~!] = ̄ω ̄=


"Tôi thấy nên nhận nhiệm vụ này."


"Thiếu gia?"


"Có đồ vật tôi cần."


"Mọi người có ý kiến? "


Mọi người đương nhiên không có ý kiến. Đùa gì vậy anh là thiếu gia/lão bà của lão đại ai dám nói không?


"Nếu không có ý kiến tức là đồng ý rồi. Tiếu Tiếu anh nhận nhiệm vụ đi."


Khi đoàn người Cố Quân đến nơi nhận nhiệm vụ thì vừa vặn nhìn thấy Tống Thiên Ngân và Hạ Hi nhận nhiệm vụ.


"Nhìn thấy là phát tởm rồi! Hừ!" Lưu Sinh khinh bỉ nói, dù gì thì lão đại nhà mình cũng không có thích Hạ Hi nữa.


"Quả nhiên là cẩu nam nam!" Hà Văn tiếp lời Lưu Sinh, mấy tháng này liên hợp chửi bới Hạ Hi thì hai nhà bọn họ công phu song kiếm hợp bích đã luyện đến lô hỏa thanh thuần.


Tiếu Tiếu vỗ vai hai người rồi xung phong giết địch.


"Âyza đây không phải Tống đại thánh nhân cùng với Hạ tiểu bạch hoa sao? Nếu đã thánh thiện như vậy thì còn đánh đánh sát sát cái gì tang thi. Tốt nhất nên lấy thịt bản thân uy chúng nó, chúng nó bảo đảm rất cảm kích hai người nha~!"


"Tiếu tiên sinh anh nói vậy là có ý gì?" Tống Thiên Ngân nheo mắt lại nhìn Tiếu Tiếu đang nói móc bản thân.


"A~ người ta bị uy hiếp rồi thiếu gia nhất định phải an ủi người ta~.” Vừa nói Tiếu Tiếu vừa vức mị nhãn về phía Cố Quân, đáp lại cái mị nhãn này là khí lạnh phóng ra toàn trường của Cố Quân.


"Nợ mà Hạ Hi thiếu anh trả nổi?"


"Cố thiếu gia tiểu Hi làm chuyện đó quả thật có sai nhưng thời gian qua em ấy quả thật ăn năng hối lỗi, với lại chẳng phải hai người cũng không có chuyện gì sao?"


Lâm Thiên thấy Tống Thiên Ngân vô sỉ như vậy tức giận muốn hộc máu chửi ầm lên.


"Hừ nói như anh bây giờ tôi đánh anh tàng phế rồi xin lỗi có được không? Còn nữa Hạ Hi không chỉ hại tôi và Cố Quân bị nhốt ở ngoài trước mạt thế còn lừa đảo tôi mua nhà mua đồ cho cậu ta, tất cả chi phí lừa đảo có hơn 20 tỷ!"


"Lâm thiếu gia cậu phải nhớ cho kỹ tiểu Hi chưa từng đòi hỏi cậu mua mà tất cả do cậu tự nguyện mua. Với cả tiểu Hi có ơn cứu mạng cậu số tiền đó thì có đáng gì?"


"Ha hả cứu tôi? Cứu như thế nào?"


Hạ Hi ở sau lưng Tống Thiên Ngân nắm chặt tay thầm nghĩ những người này tốt nhất đừng để cậu ta bắt được nếu không cậu nhất định lăng trì từng người một. Tuy trong lòng cậu móc mắt cắt lưỡi bọn họ nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện bi thương vô cùng.


"Thiên, anh sao anh có thể nói như vậy! Em là chưa từng mong anh báo đáp cho em, việc khóa cửa em là không biết anh chưa lên trên nên mới làm vậy. Em tất cả cũng là vì lo lắng cho an toàn của mọi người.


Quân em quả thật là không cố ý cướp Thiên từ trong tay anh. Nhưng thật sự em rất thích Thiên cho nên cầu xin anh không cần đứng trước mặt Thiên nói em là cố ý bản hại hai người. Em là yêu Thiên như vậy thì sao có thể cố tình làm những chuyện này.


Nếu có trách thì phải trách bản thân em quá vô dụng không thể giúp gì cho mọi người còn tạo thêm phiền phức cho mọi người. Huhuhu xin anh đánh em đi em sẽ không đánh trả, tất cả lỗi lầm là tại em hức hức hức. Nhưng mà xin anh đừng hiểu lầm em, em là toàn tâm toàn ý yêu anh."


Mọi người đều sợ ngây người trước sự diễn sâu của Hạ Hi. Người này quả nhiên không biết xấu hổ đi. Nói như cậu ta làm chuyện tốt còn bị mọi người chỉ trích, còn Cố Quân thì hung bạo độc ác mê hoặc Lâm Thiên khi dễ cậu ta.