Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 210: Ta Đã Từng Bị Cắn





Lưu Viện ngồi xổm xuống trước mặt An Nhiên và Vân Đào, dùng cánh tay hoàn hảo ôm lấy Hằng Hằng, Hằng Hằng tràn ngập không muốn xa rời ngồi bên người Lưu Viện, nàng không nói một câu chỉ nhìn nhìn cánh tay của mình, hậu tri hậu giác mới cảm thấy đau đớn, cau mày, nhìn cánh tay bị cắn mất một khối huyết nhục, giọng nói hơi mang chút lo lắng:
"Đau thì rất đau, nhưng không biết bị tang thi cắn bị thương, có thể cảm nhiễm virus gì không?"
"Ta bị cắn qua, không có việc gì."
An Nhiên không thèm để ý nhét bánh quy vào trong miệng, rất cẩn thận bò về phía thang cuốn tự động.

Lưu Viện ở phía sau giữ nàng một phen hỏi:

"Ngươi làm cái gì đó?"
"Ta đi tìm chút tinh hạch, không có việc gì."
An Nhiên vẫn còn run rẩy như cũ, quay đầu lại nhìn Lưu Viện một cái, cả người vô lực nằm bò trên đất, khi đến cửa thang cuốn tự động nơi tràn ngập đầy hoa bách hợp, nàng thở sâu, yên lặng không một tiếng động ngồi trong đám hoa tươi, nghỉ ngơi.

Trạng thái này của nàng giống như người bị đói, có chút hạ đường huyết, vừa rồi mới ăn qua chút bánh quy mà Lưu Viện đưa nhưng vẫn không giải quyết được cảm giác đói khát ở sâu trong nội tâm, mà hiện tại nàng còn đang trong trạng thái phải không ngừng phóng thích dị năng, ăn gì đó chỉ có thể trị được phần ngọn không trị được phần gốc, bởi vì căn bản nàng không phải đói bụng, mà dị năng của nàng tiêu hao quá mức, phải dùng năng lượng tinh hạch đến bồi bổ.

Nghỉ đủ rồi, An Nhiên mới mơ hồ tìm kiếm xung quanh dưới đám hoa tươi, moi ra mấy viên tinh hạch, rất nhanh hấp thu hết, sau đó sức lực nàng có chút quay về, nàng cẩn thận đứng lên từ thang cuốn, ghé vào vòng bảo hộ, quan sát tình huống phía dưới thang cuốn.

Ở tầng 1 toàn quân hoa bách hợp của nàng đã bị diệt, mất đi dị năng chống đỡ, chúng nó chỉ là một đóa hoa bình thường, đối với tang thi thì không có một chút tác dụng uy hiếp nào cả, ngược lại thân thể non mềm của chúng bị đám tang thi giẫm đạp không có năng lực phản kháng,
Cho nên tại cửa vào đầu tiên ở đại sảnh tầng 1 đều bị tang thi lấp đầy, cửa ngầm xuống siêu thị bị chiếc xe kia lấp kín một nửa, tang thi sẽ không bò lên vật chắn quá cao, tang thi có thể bò lướt qua chiếc xe là không nhiều, cho nên hiện tại tang thi chủ yếu đi vào từ cửa ra vào tầng 1.


Càng nhiều tang thi thì tự nhiên chúng sẽ sờ được phương pháp đi lên thang cuốn tự động, trong mùi hoa nồng đậm, tang thi có khứu giác tương đối nhanh nhạy, giống như những chú chó, đông ngửi một chút, tây ngửi một chút, kéo theo các bạn nhỏ chậm rãi bò lên thang cuốn.

An Nhiên vô lực dựa vào thang cuốn, moi được mấy viên tinh hạch từ đống bạch cốt, lại đi xuống hai bước, cách không dục sinh ra mấy cây hoa bách hợp dưới chân thang cuốn.

Nàng muốn trước hết cắt đứt con đường lên thang cuốn của tang thi, sau đó lại dựng một cái tường hoa cao cao ở cuối thang, để hoàn toàn lấp kín con đường đi lên của tang thi.

Cứ như vậy, nàng vừa một đường tìm và sử dụng tinh hạch, vừa chậm rãi đi xuống thang cuốn.


Tại cửa thang cuốn dưới lầu, những bông hoa bách hợp đã bị đám tang thi dẫm đến nát nhừ, dưới dị năng của An Nhiên chúng đã chậm rãi nảy mầm, thân cây dài ra, một bông hoa màu trắng lại nở rộ, con tang thi khứu giác kia đã bò lên được thang cuốn tự động, bắt đầu sờ soạng đi lên hướng về phía An Nhiên
Chân nó bị hoa bách hợp cắn trong chốc lát toàn bộ cái chân đã bị teo lại rời ra, con tang thi mất chân không có cảm giác đau, còn hướng đến đồng bạn kêu hô hô hai tiếng, rồi bị ăn luôn, mấy con tang thi đồng bạn đi theo sau đó, dẫm đạp đè lên xương trắng của nó, cũng sờ soạng đi lên thang cuốn tự động.

Mắt thấy các tang thi tre già măng mọc bò lên, An Nhiên lui ra sau vài bước, dị năng trong thân thể lại tiêu hao hết sạch, sử dụng tinh hạch như này căn bản không thỏa mãn được An Nhiên, hai chân nàng mềm nhũn, bị một cành bách hợp ở phía sau vướng chân một cái, nàng ngã xuống thang cuốn.