Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 257: Là Ta Tự Đại





Công viên nằm bên cạnh cao tốc, nối thẳng nam bắc, được xưng là cao tốc Kinh Cảng, đi lên cao tốc này, về hướng bắc là có thể đi ngang qua Ngạc Bắc trực tiếp đến thủ đô.

Nghĩ đến những người còn sống trong cả nước, không biết có thể nghe được lời quảng bá của Ngạc Bắc hay không, dù sao người sống sót đi về Ngạc Bắc rất nhiều, mỗi đội ngũ người sống sót ở phía sau đều có một mảng tang thi truy binh rất lớn, cho nên đội ngũ phía sau vừa hấp dẫn một đống tang thi phía sau vừa phải giải quyết truy binh của đội ngũ phía trước, mới có thể tiếp tục đi về phía bắc, kia cũng là mệnh khổ a.

Trong chốc lát, đoàn người của Lôi Giang, còn không chạy về hướng bắc được 1 giờ, thì gặp gỡ đám tang thi chặn đường, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, muốn chặn đường nhóm người An Nhiên cũng chỉ có thể mau chóng khơi thông cao tốc.

Mà bên này, Vân Đào và An Nhiên mang theo 3 đứa nhỏ, cũng vừa đi vừa dừng, đường quốc lộ không được tốt lắm, đi được một lát sẽ gặp gỡ một loạt xe đỗ lung tung rối loạn, giống như người còn sống sót trên đường chạy trốn, tao ngộ gặp gỡ tang thi, cũng không biết những người đó có đào tẩu được không nữa.

Thời điểm này dị năng lực lượng của Vân Đào đặc biệt cần thiết, hiện tại hắn nhẹ nhàng có thể nhấc lên một chiếc xe, cho nên Vân Đào phụ trách dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, An Nhiên phụ trách giết tang thi.


Tại đoạn đường hẻo lánh như thế này, không có người bên cạnh giám sát, An Nhiên sẽ dùng dị năng của mình, điều động cây lục la quanh thân ăn tang thi, trong chốc lát, toàn bộ đoạn đường đã bị cây xanh của nàng ăn sạch sẽ, bao gồm cả những con tang thi đang ở trong xe, cũng bị An Nhiên đập nát cửa xe chỉ huy dây đằng ăn luôn.

Vân Đào dọn dẹp đường đi sạch sẽ, quay đầu nhìn thoáng qua An Nhiên đang đứng ở cửa xe, chân từ đầu đến cuối không di chuyển một bước, mím chặt môi không nói gì.

Hắn trầm mặc lên xe, chở An Nhiên và 3 đứa nhỏ đi thêm một đoạn đường, ước chừng lộ trình khoảng nửa giờ lại gặp gỡ một đám tang thi chặn đường, hắn nghe An Nhiên ở phía sau nói:
"Đào ca, ngươi đợi một chút rồi xuống xe, ta xuống trước giải quyết đám tang thi này."
"Không vội."
Vân Đào mở cửa xuống xa, vẫy vẫy tay với An Nhiên, đợi khi nàng đi xuống, Vân Đào đến gần duỗi tay, đột nhiên rút con dao quân dụng từ thắt lưng nàng ra.

An Nhiên sửng sốt, còn chưa phản ứng lại Vân Đào đang muốn làm gì, thì thấy hắn giơ tay chém xuống, con dao vòng một vòng trượt lên cổ An Nhiên, một mảng tóc dài của nàng, bị xoẹt qua thành tóc ngắn.


"Đào ca..." An Nhiên còn không hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Vân Đào, duỗi tay vuốt cổ mình hỏi:
"Ngươi làm gì?"
"Dị năng tuy lợi hại nhưng phản ứng thân thể lại trì độn, sớm hay muộn cũng không bảo hộ được chính mình, nói chi đến hài tử của ngươi."
Vân Đào trừng mắt, đôi mắt lạnh lẽo có chút tàn khốc nhìn An Nhiên.

"Chính ngươi nghĩ lại đi, vừa rồi ta nếu thật muốn thương tổn ngươi, trong 1s đồng hồ thôi, ngươi đã chết đến hai lần."
Lúc này, An Nhiên mới cảm thấy cả sống lưng mình đều là mồ hôi lạnh, nàng cúi đầu, một bên tóc dài bị cắt thành tóc ngắn, dưới ánh nắng tản ra thứ ánh sáng của dầu bết lại, gáy lành lạnh, tóc dài của nàng nằm dưới chân, nàng cắn môi, thấp giọng nói với Vân Đào:
"Rất xin lỗi, là ta tự đại."
"Giờ mới biết là tự đại sao!" Vân Đào hừ một câu, trả lại con dao cho An Nhiên, lại bồi thêm một câu:
"Quả thực không biết tốt xấu."
Thực không lưu tình, An Nhiên bị mắng đến mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng hiện tại nàng không có loại khó chịu như lúc bị mắng khi còn ở trong tiểu khu, đối mặt với sự trách cứ của Vân Đào, ngược lại nàng có lấy một loại tâm tình cực kỳ khiêm tốn để tiếp thu.