Thời gian dài như vậy, từ lúc Vân Đào muốn thu dưỡng Hằng Hằng đến giờ, đứa nhỏ chưa một lần gọi hắn một tiếng "Ba ba", bản chất mà nói, kỳ thật Hằng Hằng cũng là một đứa nhỏ rất cứng đầu, mặc dù trước kia Lưu Viện cưỡng bách Hằng Hằng, cũng chưa ép buộc được đứa nhỏ gọi Vân Đào một tiếng "Ba ba".
Nhưng hôm nay một tiếng kêu này là tự nguyện, là thư thái, làm Vân Đào lão lệ tung hoành.
Hắn gắt gao ôm Hằng Hằng trong ngực, nhắm chặt mắt không tiếng động giơ tay vuốt đầu Hằng Hằng, thấp giọng nói:
"Không có việc gì, con trai, vì một tiếng ba ba này ta sẽ không để mình có việc gì."
Thật sự chuyện này cũng không có gì, chỉ cần An Nhiên nói với Chiến Luyện là giải quyết xong mọi vấn đề, đây chỉ là chuyện bé xé ra to và tự chủ trương của người phụ nữ mặc quân trang này mà thôi.
Sau đó Vân Đào phải buông Hằng Hằng xuống, kết quả Hằng Hằng chết sống đều không muốn rời đi, Vân Đào vô pháp, chỉ có thể nói với An Nhiên một tiếng, mang theo Hằng Hằng cùng đi.
Đường Ti Lạc thấy thế cũng chưa nói gì, chỉ cười lạnh, phái người cầm súng đẩy Vân Đào và Hằng Hằng đi vào chướng ngại vật.
Chốc lát sau, An Nhiên, Oa Oa và Tiểu Bạc Hà cũng bị mang vào bên trong chướng ngại vậy, người đến tất cả đều nhìn mặt mũi Chiến Luyện vì vậy khá khách khí với An Nhiên, còn thay An Nhiên lái xe vào trong chướng ngại, một đám người mặc quần áo blouse của nhân viên y tế, vây quanh xe tiêu độc.
An Nhiên ôm Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà bị một người đàn ông mặc bộ quân trang màu xanh đưa vào một trạm xăng dầu, an bài nàng trong một gian phòng, trước khi đi, hắn nói với An Nhiên đang lo lắng bất an rằng:
"Chị dâu, trước tiên ngài cứ ngồi ở đây, chờ trong chốc lát ta an bài bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho các ngươi."
"Ta, ta lúc nào mới có thể nhìn thấy Chiến Luyện?"
An Nhiên mới vừa ngồi xuống, vừa nghe người này gọi nàng là chị dâu, lại đứng lên, trong lòng có chút lo âu, sợ Đường Ti Lạc cho Vân Đào một phát súng giết chết rồi.
"Luyện ca...!Hắn đi ra ngoài giết tang thi."
Người này có chút do dự nhìn An Nhiên nghĩ nghĩ rồi khuyên nhủ:
"Chị dâu, Luyện ca rất vất vả, vì an nguy của thôn Thiết Ti chúng ta, hắn vẫn luôn xung phong liều chết ở tiền tuyến, vì vậy...!ngài...."
"Đúng vậy, hắn là một anh hùng!"
An Nhiên xoay người, đột nhiên không muốn nghe người đàn ông mặc quân trang này nói tiếp, Chiến Luyện là anh hùng, trước khi mạt thế đến hắn vì quốc gì, sau khi mạt thế đến hắn vì thôn Thiết Ti, đúng, hắn chịu người kính nể, vạn người kính ngưỡng, An Nhiên không nói gì, nàng thừa nhận Chiến Luyện là cái thế vô song được rồi đi.
Nhưng điều này không quan hệ tới nàng.
Người đàn ông kia đứng ở cửa, nhìn tư thái của An Nhiên có chút kháng cự, há mồm muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, sau đó lắc đầu, thở dài, quay đầu đi ra ngoài.
An Nhiên nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, nàng ôm Oa Oa, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà, lại nhìn nhìn ánh trăng sáng ngời thông qua ô cửa quạt thông gió, hỏi:
"Bạc Hà, ngươi có sợ hãi không?"
Tiểu Bạc Hà đứng dậy, ôm lấy eo An Nhiên, lắc lắc đầu, dựa đầu vào vai An Nhiên.
Bốn phía rất im lặng, ở nơi xa có tiếng người ồn ào nói chuyện, lại xa hơn một chút giống như có thể mơ hồ nghe được tiếng tang thi tru lên, nhưng không rõ ràng, phảng phất giống như ở trong này và bên ngoài là hai chiều không gian khác.
Trời cứ như vậy dần dần sáng lên.
Bên trong chướng ngại vật, có người đang nhanh chóng lái xe vào thôn Thiết Ti, đi vào một gian phòng, báo cáo mọi sự tình phát sinh ở bên ngoài chướng ngại cho một người đàn ông ở trong phòng.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, trước mạt thế diện mạo này thuộc về loại rất bình thường, nhưng bây giờ trên mặt hắn ẩn ẩn hiện lên một cỗ khí thế lãnh đạo, hắn đứng cạnh cửa sổ, gật gật đầu, để người truyền lại tin tức đi xuống nghỉ ngơi, lúc này mới trở về ngồi vào ghế dựa, trầm mặc suy tư.